Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-08-22 05:23:10
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi ở Tắc Châu, hai vợ chồng Kiêu Vương luôn chung phòng, chung giường, hề tách rời. Vì , trở về vương phủ, họ tự nhiên phân phòng, phân viện như kiếp .

Không chút nghi ngờ, Ôn Nhuyễn cùng Kiêu Vương trở về phòng cũ của , sai chuyển hành lý mới ngoài.

Kiêu Vương giả bệnh, tiện ngoài, nên ở trong phòng.

Hắn nghĩ vương phi chỉ tiễn , nhưng đợi nửa ngày thấy nàng trở , liền gọi nha bên ngoài hỏi hành tung của nàng.

“Vương phi đang chuyện với Triệu thái y, bảo nô tỳ nhắn rằng nửa ngày nữa mới về.”

Phương Trường Đình khẽ nhíu mày. Hắn thật sự thương, ngay cả vết thương cũ cũng lành bảy tám phần trong nửa năm qua. Nàng tìm Triệu thái y gì?

Đợi mãi thấy Ôn Nhuyễn về, càng nhíu mày. Nàng gì với Triệu thái y mà lâu đến ?

Hết kiên nhẫn, sai tìm.

Ôn Nhuyễn lâu với Triệu thái y, chỉ là khi chuẩn về phòng thì chặn đường.

Người chặn đường là một bà tử và bảy tám nô bộc trong Kiêu Vương phủ.

Ôn Nhuyễn liếc mắt nhận , đây đều là những kẻ từng gây khó dễ cho nàng ở kiếp , cuối cùng nàng bán .

Kiêu Vương phủ xây dựng vài tháng khi nàng và Kiêu Vương thành hôn. Đa nô bộc trong phủ là từ trong cung phân phối , và khó tránh vài kẻ mắt cao hơn đầu.

Thái hậu xưa nay yêu thương Kiêu Vương, nên phái một cũ bên cạnh đến chăm sóc cuộc sống hàng ngày của . Người đó chính là bà tử Hứa ma ma đang quỳ mặt Ôn Nhuyễn.

Đều là cũ của Thái hậu, Thôi ma ma hầu hạ tận tâm, lộ hỉ nộ, còn Hứa ma ma từ ngày đầu Ôn Nhuyễn gả phủ khinh thường nàng, Kiêu Vương phi.

Nàng thật đổi Thôi ma ma về, đuổi Hứa ma ma .

Thôi ma ma rời , nàng thấy nhớ bà.

Hứa ma ma tự cho cận của Thái hậu, cảm thấy chút phân lượng, nên giữ giá cao.

Hơn nữa, bà cho rằng Ôn Nhuyễn, một đích nữ tầm thường của Bá Tước phủ, xứng với Kiêu Vương. Không Hứa ma ma nghĩ gì mà với khác rằng nàng cố ý ngã xuống nước mặt Kiêu Vương, khiến cứu nàng, thuận thế bám lấy . Bà còn nếu Thái hậu và Kiêu Vương , nàng chắc chắn kết cục .

Hứa ma ma tâm tư sâu sắc, đúng là đoán trúng Ôn Nhuyễn từng dùng mưu mẹo, nhưng bà dám . Ở kiếp , Ôn Nhuyễn cũng giấu kín duy nhất dùng mưu với Kiêu Vương cho đến khi chết.

Kiếp , cả Kim Đô nàng và Kiêu Vương chỉ là phu thê hữu danh vô thực, nên trong phủ tự nhiên nô bộc khinh thường nàng. Có ngấm ngầm coi thường, nhưng kẻ to gan công khai khinh miệt.

Không khéo, Hứa ma ma là loại to gan, công khai khinh thường nàng. Khi Kiêu Vương rời Kim Đô vài tháng, tin dữ, Hứa ma ma ngầm xúi giục nô bộc chống đối nàng.

Giờ thấy nàng và điện hạ cùng trở về, còn ân ái, lẽ bà sợ tính sổ, nên vội vàng nhận sai.

Ôn Nhuyễn giả vờ kinh ngạc: “Hứa ma ma, các ngươi ?”

Hứa ma ma cúi đầu thấp, vẻ thành khẩn: “Lão nô tội, xin vương phi giáng tội.”

“Hứa ma ma tội gì? Chẳng qua chỉ là bằng ánh mắt khinh thường, tính là tội lớn. Ngươi chẳng lẽ thành ác chủ ức h.i.ế.p nô bộc?”

Nghe , Hứa ma ma nghẹn một ngụm m.á.u trong cổ họng, phun cũng chẳng nuốt xuống nổi.

Chỉ là bằng ánh mắt khinh thường, tính tội lớn!?

Nói thẳng thừng như , đủ để gán cho bà tội khinh nhờn hoàng !

Trước đây, vì là cận của Thái hậu, thấy Kiêu Vương phi tâm tư bất chính, sủng ái, bà sinh lòng khinh thường, hầu hạ qua loa, thiếu tôn trọng.

ai ngờ, vài tháng qua, dù Kiêu Vương phi ở Kim Đô, mỗi cung gặp Thái hậu, Thái hậu đều khen nàng ngớt. Giờ Kiêu Vương trở , dù thấy hai ở chung, nhưng hầu theo về Kim Đô rằng phu thê họ cực kỳ ân ái. Nếu bà nhanh chóng nhận sai, e rằng đêm nay ở vương phủ cũng chẳng ngày lành.

“Xin vương phi giáng tội lão nô vô tri ngu xuẩn.”

Ôn Nhuyễn mỉm ôn hòa, chậm rãi : “Ma ma là cũ của hoàng tổ mẫu, dám trừng phạt? Chuyện đây…”

Nàng dừng , khiến Hứa ma ma tưởng nàng sẽ bỏ qua, nhưng nàng : “Để điện hạ định đoạt .”

Hứa ma ma là của Thái hậu, để tránh Thái hậu phật lòng, giao cho cháu trai bà xử lý là nhất.

Sắc mặt Hứa ma ma đổi theo lời Ôn Nhuyễn.

Vừa chuyện với Triệu thái y xong, Ôn Nhuyễn tâm trạng dạy dỗ Hứa ma ma. Đang định bảo họ giải tán, một tiểu nha trong viện chạy đến.

“Vương phi, điện hạ hỏi khi nào nàng trở về?”

Ôn Nhuyễn liếc đám quỳ đất, nhàn nhạt : “Giải tán hết .”

Rồi nàng bước qua , về phía sân của và Kiêu Vương, màng đến dáng vẻ chật vật của Hứa ma ma bệt đất.

Về đến sân, Ôn Nhuyễn đến phòng bên cạnh, đuổi khác , chỉ giữ Nguyệt Thanh.

Nàng lén đưa phương thuốc Triệu thái y cho Nguyệt Thanh, nghiêm túc và bí mật dặn dò: “Ngươi tiệm thuốc mua thuốc , nhưng tuyệt đối đừng để ngươi từ Kiêu Vương phủ.”

Nguyệt Thanh , cảm thấy phương thuốc chứa thứ gì đó hại , tay cầm phương thuốc khẽ run: “Vương phi, nếu trừng phạt nô bộc, cứ thẳng với điện hạ, đừng bẩn tay .”

Ôn Nhuyễn:…

Từ bao giờ nàng trở thành kẻ hạ độc hại trong mắt Nguyệt Thanh?

Bất đắc dĩ : “Yên tâm, đây thuốc hại , mà là thuốc điều trị cơ thể.”

Nguyệt Thanh vì lời nàng mà yên tâm, ngược càng căng thẳng, cảm thấy vương phi đang lừa nàng chuyện . Dù trung thành, nàng cũng kẻ ác tâm.

Nguyệt Thanh nghi ngờ Ôn Nhuyễn ý cũng vô lý.

Thuốc điều trị cơ thể, bí mật như , còn dặn để lộ là của Kiêu Vương phủ? Thái y viện dược liệu dành riêng cho hoàng thất, cần gì ngoài mua thuốc?

Thấy Nguyệt Thanh do dự, Ôn Nhuyễn ghé sát tai nàng, thì thầm giải thích công dụng của phương thuốc.

Nguyệt Thanh xong, trợn to mắt, lộ vẻ kinh ngạc thể tin.

“Ngươi nhớ kỹ, đây liên quan đến thể diện của điện hạ, tuyệt đối để lộ.”

Nguyệt Thanh gật đầu lia lịa: “Nô tỳ hiểu !”

Nguyệt Thanh , Ôn Nhuyễn thở phào, cảm thấy một việc to tát.

Vì liên quan đến thể diện, tạm thời để điện hạ nhất. Dù cũng chỉ là thuốc bổ, lén đổi thuốc điều dưỡng khí huyết thành thuốc , điện hạ chắc cũng phát hiện.

Nàng về phòng cũ của Kiêu Vương, hạ nhân nghỉ trưa, liền nhẹ nhàng bước , định nghỉ ngơi một lát.

Mệt mỏi cả tháng trời, nàng thật sự kiệt sức.

Thấy màn trướng buông, thấp thoáng bóng dáng Kiêu Vương giường, nàng cởi áo ngoài treo lên giá, cẩn thận vén màn.

vén một góc, một cánh tay rắn chắc từ trong màn vươn , nắm cổ tay nàng, kéo nàng trong. Ôn Nhuyễn kinh hô, khi phản ứng thì giường, kéo lòng Kiêu Vương.

Sau một nụ hôn khiến tim đập rộn ràng, Ôn Nhuyễn trong n.g.ự.c , mặt nóng bừng.

Từ nụ hôn đêm cuối ở Tắc Châu, Kiêu Vương như hương vị ngọt ngào, thường xuyên xe ngựa, trong lều trại, khách điếm, luôn tìm cơ hội tái hiện, chút kiềm chế.

Khi tình đến nồng đậm, áo nàng cởi nửa, bàn tay thô ráp của lướt qua, môi mỏng hái lấy, nhưng mỗi khi nàng mềm nhũn, cứng dừng , khoác áo ngoài, hóng gió.

Mỗi như , tâm tư Ôn Nhuyễn phức tạp.

Điện hạ tâm nhưng lực bất tòng tâm, mỗi thành đủ mặt mũi ở , viện cớ ngoài bình tĩnh.

Nàng hiểu, nên hỏi nhiều, nhiều, thật sự săn sóc và thấu hiểu.

Nằm trong lòng Kiêu Vương, Ôn Nhuyễn thở khẽ, véo eo, ngứa đến bật : “Điện hạ đừng véo, ngứa…”

Ai ngờ Kiêu Vương càng hăng say, còn cù thêm. Ôn Nhuyễn đành trốn tránh, hai vợ chồng đùa giỡn hồi lâu mới dừng.

Phương Trường Đình ôm nàng, thầm nghĩ vài ngày nữa, khi nàng nghỉ ngơi xong chuyến mệt mỏi, sẽ tròn chuyện phòng the, tiếp tục tự hành hạ . Nếu cứ tiếp tục, sợ nghẹn đến hỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-42.html.]

Có nhiều suýt mất kiểm soát ngoài trời, may mà đến mức hoang đường chuyện đó ở nơi đơn sơ. Xe ngựa, lều trại quá tùy tiện, khách điếm sạch sẽ, ai chiếc giường đó bao .

Với những suy nghĩ , Kiêu Vương nhẫn nhịn suốt đường về Kim Đô.

Để tâm tư quá xa, đổi chủ đề: “Vừa gì với Triệu thái y mà lâu ?”

Ôn Nhuyễn đổi sắc mặt, may mà vùi trong n.g.ự.c , thấy.

Nàng hít nhẹ một – bình tĩnh, đừng hoảng!

“Gần đây mệt mỏi, nên hỏi vài phương thuốc điều dưỡng.”

Hắn nàng mệt, nên bảy tám ngày qua phiền, để nàng ngủ sớm.

Phương Trường Đình tuy nghi ngờ, nhưng nhíu mày: “Chỉ hỏi phương thuốc mà lâu … Gần một canh giờ?”

Ý ngoài lời, hỏi vài phương thuốc mà mất cả canh giờ?

Ôn Nhuyễn dám thật, chỉ giải thích: “Cũng hỏi lâu, chỉ là đường về gặp Hứa ma ma.”

Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép

“Hứa ma ma?” Hắn nhíu mày, nhớ rõ .

“Người cũ bên cạnh hoàng tổ mẫu.”

Phương Trường Đình mới nhớ , kiếp ít quản hậu trạch, ít gặp , nên nhớ rõ hạ nhân trong phủ.

“Bà thế nào?”

Ôn Nhuyễn bĩu môi, nhỏ giọng: “Thiếp xong, điện hạ đừng nghĩ lắm lời.”

Phương Trường Đình thầm nghĩ – sớm tính lải nhải của nàng, còn nghĩ nàng lắm lời ?

Dù lải nhải, cũng khiến chán ghét.

Hắn nhớ thời gian hôn mê ở Tắc Châu, những lời lải nhải của nàng như liều thuốc an thần giúp ngủ ngon.

Hắn thở dài, đóng vai kẻ ngọt ngào chuyên lừa nữ tử, trái lương tâm: “Sao bổn vương thấy nàng lắm lời? Miệng nàng chỉ lải nhải, còn ngọt như mật.”

Đặc biệt khi lời ngon tiếng ngọt, nếu là kẻ ngốc, thật sự sẽ nàng cho mê mẩn.

Kiêu Vương ám chỉ nàng mồm mép lanh lợi, nhưng Ôn Nhuyễn hiểu lầm, đỏ mặt dỗi: “Điện hạ đắn.”

Hắn chợt hiểu “ đắn” trong lời nàng, im lặng…

Thôi, vốn dĩ chẳng đắn.

Nghĩ , giải thích, hỏi tiếp: “Hứa ma ma thế nào?”

Ôn Nhuyễn cân nhắc, : “Bà dẫn quỳ mặt, xin phạt họ.”

“Sao thế?”

Ôn Nhuyễn chỉ gả cho Kiêu Vương nửa năm, Hứa ma ma đến mức khinh chủ như kiếp , nên nàng nhẹ: “Khi gả cho điện hạ, rời ngay ngày thành hôn. Hứa ma ma lẽ nghĩ ưa , nên hầu hạ qua loa.”

Nàng trách cứ Phương Trường Đình, . nhớ lời nàng đoạn đầu đài kiếp , rằng bỏ mặc nàng ở hậu viện, để hạ nhân to gan khinh chủ. Kẻ ác phó đó chẳng lẽ là Hứa ma ma?

Nghĩ , ánh mắt tối . Nô tài to gan, dám bắt nạt chủ tử!

“Nàng phạt họ ?”

Ôn Nhuyễn lắc đầu: “Chưa, thấy Hứa ma ma là của hoàng tổ mẫu, thể mất thể diện bà, nên bàn với điện hạ xem cách nào trừng phạt bà hoàng tổ mẫu phật lòng.”

Nàng ngẩng đầu Kiêu Vương, xem khó chịu khi nàng phạt Hứa ma ma .

Phương Trường Đình liếc mắt, mang chút tức giận: “Kẻ ác phó tâm cao ngất như giữ gì? Lát nữa bổn vương sai đưa hết những kẻ từ cung , tâm tư bất chính, về cung. Còn thế nào, bổn vương quản.”

Đã phạm sai, đưa về cung, sẽ đày đến tân giả kho, xem như trừng phạt nghiêm khắc.

Hắn kiếp họ hành hạ Ôn Nhuyễn thế nào, nhưng với tính cách ít so đo, mang thù của nàng, nếu nàng để tâm, chắc chắn họ chuyện quá đáng.

Ôn Nhuyễn cầu xin cho họ, chỉ hỏi: “Như hoàng tổ mẫu vui ?”

Kiếp , nàng thấy Kiêu Vương quản hậu trạch, chỉ khi Thái hậu qua đời mới bán những kẻ khỏi phủ.

Phương Trường Đình khẽ, để tâm: “Giờ nàng là hoàng tổ mẫu yêu quý, vui?”

Ôn Nhuyễn “À” một tiếng, ngẩn : “Thiếp khi nào thành hoàng tổ mẫu yêu quý?”

Phương Trường Đình thấy nàng ngơ ngác đáng yêu, thuận mắt, kìm chạm mũi nàng, động tác mật hơn.

“Trên đường về Kim Đô, trong cung tin, hoàng tổ mẫu thường nhắc đến nàng, bảo nàng là phúc tinh trời ban cho bổn vương, phúc phận. Bà dặn bổn vương đối với nàng, nếu nàng nóng tính thì nhường, nếu kiều khí thì nâng niu, chỉ thiếu điều bảo bổn vương cung phụng nàng như tổ tông.”

Ôn Nhuyễn bật : “Hoàng tổ mẫu thật xem như cháu gái, còn là cháu rể.”

Kiếp Thái hậu thích nàng, kiếp khác. Vận mệnh của Kiêu Vương cũng đổi, chứng tỏ vận mệnh thể xoay chuyển. Nàng còn sợ rơi kết cục như kiếp .

Nói chuyện một lúc, Ôn Nhuyễn mệt, tựa lòng Kiêu Vương ngủ .

Phương Trường Đình cũng ngủ nông một lát.

Khi Ôn Nhuyễn ngủ say, dậy, khoác áo, giả bệnh khỏi phòng, đến thư phòng bên cạnh, gọi quản sự vương phủ đến.

Câu đầu tiên bảo quản sự liệt kê danh sách những kẻ quỳ trong sân hôm nay.

Quản sự nhanh nhẹn . Phương Trường Đình lướt qua, phát hiện trong đó nhãn tuyến của Cảnh Vương cài phủ. Hắn đang nghĩ cách nhổ từng ám cọc, ngờ về phủ, Ôn Nhuyễn tặng món quà .

Quả nhiên danh xứng với thực – phúc thê!

“Đưa hết những về cung, rằng khi vương phi gả , họ tôn kính nàng.”

Quản sự chuyện hoang đường, nên dám nghi ngờ, cúi đáp: “Vâng.”

Phương Trường Đình suy nghĩ, nhớ đến tính thích tiền của Ôn Nhuyễn, thêm: “Nội trợ, phòng thu chi trong phủ, giao hết cho vương phi.”

Quản sự kinh ngạc. Mấy tháng qua, điện hạ và vương phi thiết đến !

Hắn thầm thở phào, may mà chừng mực, như Hứa ma ma khinh thường vương phi.

Để phiền Ôn Nhuyễn, Kiêu Vương về phòng, ở thư phòng sách. Đến bữa tối, Ôn Nhuyễn sai gọi .

Ăn xong, tắm rửa, Ôn Nhuyễn như thường lệ bưng một chén thuốc bổ khí huyết đến.

“Điện hạ, uống thuốc.” Có lẽ vì căng thẳng, nàng lắp, trôi chảy.

Phương Trường Đình nghi hoặc nàng.

Ôn Nhuyễn trấn tĩnh, nở nụ ngọt ngào: “Thiếp nhờ thái y sửa phương thuốc, thể đắng, điện hạ đừng trách.”

Phương Trường Đình chén thuốc, thầm nghĩ dù đắng cũng thể đắng bằng hai chén thuốc ác mộng ở Tắc Châu.

Không nghĩ nhiều, bưng lên, chậm rãi uống cạn.

Uống xong, : “Không thấy đắng, chỉ vị khó tả.”

Ôn Nhuyễn nhận chén, đặt khay, nghiêm túc: “Thuốc nào mà chẳng vị khó tả.”

Phương Trường Đình thấy lý, gật đầu tán thành.

Ôn Nhuyễn bưng chén ngoài, thở phào.

Cuối cùng cũng uống xong. Triệu thái y thuốc mạnh, bao lâu sẽ giải quyết phiền não của nàng.

Nghĩ đến dáng vẻ thề thốt của Triệu thái y, Ôn Nhuyễn tò mò. Nếu bệnh kín của điện hạ khó chữa, đây chữa, kéo dài đến giờ?

Chẳng lẽ điện hạ đủ mặt mũi tìm thái y xem bệnh ?

Loading...