Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-08-22 05:11:39
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương phi cầm đao xông tới…
Ôn Nhuyễn dẫn theo Triệu thái y vội vã chạy đến. những lời , khiến cảm giác khó tả, như thể thứ ăn khớp?
Chỉ trong khoảnh khắc, Phương Trường Đình mới giật nhận , trong lòng kinh ngạc, chẳng màng đến cảm giác kỳ lạ . Hắn chỉ bực vì nàng dám cầm đao xông đến! Nàng tưởng là cao thủ võ lâm ?
Nếu thật sự thích khách, mà thích khách bắt, đêm nay đến hành thích, thì với hình nhỏ bé của nàng, chỉ e chẳng đủ cho đá một cước!
Trong lòng giận nàng nặng nhẹ mà tìm đến, một tia cảm xúc khó tả, nhảy nhót rõ nguyên do. Dù nàng đang diễn kịch, diễn đến mức , cũng thấy thú vị.
“A Nhuyễn từ khi nào học dùng đao?” Phó Cẩn Ngọc khẽ nhíu mày, vô thức gọi nàng bằng cái tên mật ngày xưa.
Kiêu Vương liếc , nhưng cũng để tâm lắm đến cách xưng hô . A Nhuyễn vốn là cách gọi bình thường, miễn những cái như “Nhuyễn Nhuyễn” “Nhuyễn ” gì đó là .
“Lúc bổn vương hôn mê đây, nàng tìm một con d.a.o bầu, tuyên bố bảo vệ bổn vương. Sau khi bổn vương tỉnh , đúng lúc nhiều thích khách xâm nhập tri châu phủ ám sát. Nàng đặc biệt để tâm chuyện , nên giấu d.a.o bầu gầm giường, thường xuyên lấy lau chùi, sợ bụi bám gỉ sét d.a.o cùn .”
Ôn Nhuyễn tưởng , nhưng từ ngày đầu tiên nàng giấu dao, rõ. Thỉnh thoảng, còn nàng với nha rằng thường xuyên lau dao, tránh để nó gỉ sét, mất độ sắc bén.
Phó Cẩn Ngọc Kiêu Vương kể, biểu cảm lập tức trở nên phức tạp. Trong mắt , cô nhà họ Ôn đáng chỉ nên cầm kim chỉ thêu hoa trong phòng, chứ vác theo một con d.a.o bầu lấp lánh hàn quang xuất hiện giữa đường thế .
Tiếng bước chân vang lên ở cầu thang. Kiêu Vương còn thời gian thêm, bèn bảo Phó Cẩn Ngọc: “Ngươi ngoài chặn vương phi , chỉ để Triệu thái y thôi. Đợi bổn vương giải thích rõ tình hình với Triệu thái y, mới tiện với nàng.”
Phó Cẩn Ngọc chần chừ, gật đầu lập tức rời phòng.
Vừa đến ngoài, thấy Ôn Nhuyễn cầm con d.a.o bầu sáng loáng, khí thế đằng đằng bước lên lầu hai. Ôn Nhuyễn vốn nhỏ nhắn, mới mười sáu tuổi, nếu thả mái tóc búi kiểu phụ nhân xuống, trông chẳng khác gì một cô bé. Vậy mà cô bé vững vàng cầm d.a.o bầu, sát khí ngút trời, như thể đang báo thù.
Thấy Phó Cẩn Ngọc, vẻ trấn định nghiêm nghị mặt Ôn Nhuyễn lập tức tan biến, lộ sự lo lắng và hoảng loạn. Nhìn kỹ, đôi mắt nàng còn ửng đỏ.
Nàng sốt sắng hỏi: “Phó đại nhân, điện hạ… điện hạ giờ thế nào?”
Phó Cẩn Ngọc nghiêm giọng đáp: “Để Triệu thái y chữa trị cho điện hạ .”
Ôn Nhuyễn gật đầu lia lịa: “, đúng, để Triệu thái y chữa trị !” Nàng , hét lớn đám : “Triệu thái y! Triệu thái y!”
Vài tiếng , Triệu thái y thở hổn hển leo lên lầu, kịp thở đều thị vệ đẩy phòng.
Ôn Nhuyễn định bước theo, nhưng Phó Cẩn Ngọc giơ tay chặn . Hắn hiệu cho thị vệ, lập tức đóng cửa phòng.
Ôn Nhuyễn trừng mắt động tác đóng cửa, sang Phó Cẩn Ngọc, giọng cao vút: “Sao cho ?”
“Vương phi, đừng ảnh hưởng Triệu thái y chữa trị.”
Ôn Nhuyễn , mắt càng đỏ: “Ta chỉ lo lắng, xem điện hạ thế nào.”
Phó Cẩn Ngọc dịu giọng, như một cả an ủi: “Điện hạ sẽ bình an vô sự.”
Trong lòng bất đắc dĩ. Hắn thầm nghĩ Kiêu Vương việc cẩn thận, nếu Ôn Nhuyễn , thì nên giấu kín hơn. Để nàng lo lắng đến mức , chi bằng sớm rõ kế hoạch với nàng.
Hắn liếc con d.a.o bầu trong tay Ôn Nhuyễn, kìm nén ý định bảo nàng buông dao, : “Trước tiên bảo chưởng quầy mở một phòng khác để chờ, sẽ với nàng về tình hình của điện hạ.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Ôn Nhuyễn gật đầu.
Chưởng quầy run rẩy sai tiểu nhị dọn phòng bên cạnh Kiêu Vương. Ôn Nhuyễn theo Phó Cẩn Ngọc phòng, Nguyệt Thanh và Thập Thất cùng ở để tránh điều tiếng.
Thấy Ôn Nhuyễn lo lắng nguôi, Phó Cẩn Ngọc an ủi: “Điện hạ thương chỗ hiểm, vương phi cứ yên tâm.”
Nghe Kiêu Vương nguy hiểm đến tính mạng, Ôn Nhuyễn thở phào, nhưng tức giận: “Lúc điện hạ ám sát, bên cạnh đang gì mà bảo vệ ngài?”
Đương nhiên là do cố ý sắp xếp để “vô tình” mặt. Phó Cẩn Ngọc im lặng một lúc, thể giải thích mặt khác, đành : “Có lẽ thích khách dùng kế điều .”
“Ngay cả an của điện hạ cũng bảo vệ , dễ dàng trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ gian, đám thị vệ cần cũng ! Ngày mai bảo Tống Tri Châu phạt nặng bọn họ, bộ thị vệ bên cạnh điện hạ!”
Ở phòng bên, Kiêu Vương dán tai tường lén, khóe miệng khẽ nhếch. Hắn thầm nghĩ đám thị vệ đều là do đích chọn lựa, trong đó còn ám vệ từng huấn luyện, tuyệt đối thể dễ dàng đổi.
Kiêu Vương đang say sưa, nhưng khổ cho Triệu thái y. Vừa phòng, ông thấy Kiêu Vương từ giường dậy, hiệu im lặng. Rồi ông trố mắt Kiêu Vương bước xuống giường, cẩn thận ngóng động tĩnh bên ngoài, thậm chí còn chăm chú lén phòng bên.
Triệu thái y hai thị vệ cùng, thấy họ vẫn mặt biểu cảm, chút nghi ngờ.
…Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ? Điện hạ, ngài thể giải thích ?
Không chịu nổi khí quái dị, Triệu thái y lên tiếng hỏi: “Điện… điện hạ, thương thế của ngài… thật chứ?”
Kiêu Vương giọng thái y, giật trở , dường như đủ điều . Hắn , chỉ túi m.á.u vứt giường.
Triệu thái y theo, thấy một vũng m.á.u loang lổ sàn. Vừa nãy, ông chỉ chú ý đến hành động của Kiêu Vương, để ý đến thứ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-36.html.]
Máu loang lổ như vải nhuộm m.á.u là cái gì? Triệu thái y cẩn thận bước tới xem, mới kinh ngạc phát hiện đó m.á.u , mà là m.á.u động vật.
Kiêu Vương trở mép giường, xuống, sắc mặt bình thản, chút bệnh tật.
“Ám sát là giả, ngươi cần hoảng. Bổn vương gọi ngươi đến chỉ để diễn kịch. Ai ngờ ngươi dẫn vương phi theo!” Nói đến câu cuối, Kiêu Vương nghiêm mặt.
Nếu thật thích khách, chẳng quá nguy hiểm?
Triệu thái y kinh hãi, vội lùi , cúi đầu nhận : “Là hạ quan lỗ mãng.”
Kiêu Vương hừ lạnh, hỏi: “Ngươi bổn vương đâm? Vương phi từ ?”
Thạch giáo úy chỉ sai báo việc khẩn cấp, rõ là ám sát. Hơn nữa, nhớ dặn Thạch giáo úy canh gác, ai . Vậy tin tức truyền kiểu gì?
Triệu thái y thành thật đáp: “Là Tống tiểu công tử… Nghe sân hét to rằng điện hạ ám sát.”
Kiêu Vương: …
Hạ nhân tri châu phủ dám ồn ào, nhưng quên mất còn một Tống Thập Thất đàng hoàng!
Hắn thở dài, truy cứu nữa, chỉ : “Lần bổn vương giả ám sát chỉ để dẫn dụ thích khách còn . Ngươi diễn cho , lộ nửa điểm sơ hở.”
Triệu thái y giật , thầm nghĩ Kiêu Vương quả thật xem ông là đáng tin. diễn kịch thế … ông thật sự áp lực!
Kiêu Vương dặn Triệu thái y vài điều cần chú ý, bảo ông tùy ý băng bó vài vết thương giả. Diễn cho trót lọt, mới lừa khác.
Khi Triệu thái y khỏi phòng, lẽ vì sợ diễn hỏng, mặt ông tái nhợt, mồ hôi lạnh túa , vô tình tạo hiệu quả chân thật, khiến khác lầm tưởng Kiêu Vương nguy kịch.
Nghe thái y ngoài, Ôn Nhuyễn yên, định cầm d.a.o chạy sang. Phó Cẩn Ngọc vội giữ d.a.o nàng: “Gặp điện hạ thì cần mang dao.”
Ôn Nhuyễn mới nhận vẫn cầm dao, bèn đưa cho Nguyệt Thanh, dặn cất kỹ, vội vã chạy , gặp Triệu thái y, gấp gáp hỏi: “Điện hạ thế nào?”
Triệu thái y hít sâu, cứng nhắc đáp: “Đã qua nguy hiểm.”
Bốn chữ dứt, Ôn Nhuyễn lướt qua ông, chạy đến cửa phòng. Nàng hít một , điều chỉnh tâm trạng rối loạn mới đẩy cửa.
Trong phòng chỉ Kiêu Vương giường. Vào phòng, thị vệ đóng cửa , canh nghiêm cẩn ngoài cửa.
Ôn Nhuyễn thấy Kiêu Vương, mắt dần đỏ lên. Chuyện gì thế ? Lần trọng thương hôn mê gần hai tháng, giờ ám sát, còn hôn mê bao lâu nữa?
Ông trời thật để Kiêu Vương yên ? Hết đến khác hành hạ !
Chuyện kiếp tính, kiếp Kiêu Vương là như , thể cho một kết cục ?
Ôn Nhuyễn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lo lắng cho thương thế của Kiêu Vương. Nàng đến bên giường, xuống, mắt đẫm lệ Kiêu Vương đang mở to mắt nàng…
Mở to mắt…
Không hôn mê?
Ôn Nhuyễn nghĩ sâu, chỉ cho rằng hôn mê. Nàng nửa thật nửa giả nhào lòng , nức nở: “Nghe điện hạ ám sát, sợ đến c.h.ế.t khiếp!”
Nàng thật sự, dọa đến hồn bay phách lạc. Trên đường đến, nàng lo lắng nguôi, lòng luôn thấp thỏm, giờ mới nhẹ nhõm đôi chút, cả như kiệt sức.
Lo lắng là thật, chút giả dối. Chỉ hành động nhào lòng là diễn.
Phương Trường Đình ôm nàng, vỗ nhẹ lưng nàng, : “Bổn vương , ám sát là giả.”
“Sao ? Thiếp m.á.u chảy từng chậu… Hả…?” Nàng ngừng bặt, ngơ ngác Kiêu Vương.
Nàng “ám sát là giả”?
Thấy đôi mắt ngây ngốc còn vương lệ của Ôn Nhuyễn, Kiêu Vương mỉm , lặp : “Bổn vương thương, ám sát là giả. Không tin, nàng thể kiểm tra vết thương.”
Không Ôn Nhuyễn nghĩ gì, nàng thật sự theo, kéo cổ áo , lộ nửa lồng ngực, gỡ băng gạc .
Dưới lớp gạc, chỉ vết thương cũ, hề vết thương mới.
Ôn Nhuyễn kinh ngạc n.g.ự.c hồi lâu, khiến Kiêu Vương miệng khô lưỡi đắng. Hắn kéo áo , hỏi: “Vết thương còn xem nữa ?”
Hắn nghĩ nàng hẳn tin.
.
Ôn Nhuyễn vẫn yên tâm, gật đầu, bất ngờ thốt một chữ: “Xem!”