Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 19: Tác muốn binh quyền
Cập nhật lúc: 2025-08-22 03:53:22
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tối, Ôn Nhuyễn tắm thêm cánh hoa. Vào phòng, Phương Trường Đình rửa chân, bên giường.
Khi nàng đến gần, mùi hương quen thuộc quanh quẩn, âm thầm thở phào.
Dù mùi đúng, Ôn Nhuyễn trong lòng vẫn bất an.
Tư thế ngủ của nàng kém, đẩy áp sát, như trẻ sơ sinh ngủ say, an phận. Dù ngủ xa, nàng vẫn bản năng bò gần.
Đẩy mạnh, Ôn Nhuyễn mơ màng tỉnh, mắt m.ô.n.g lung , rõ ràng tỉnh, giọng mềm mại: “Điện hạ, ?”
Phương Trường Đình cứng đờ, nhớ cách mẫu phi dỗ ngủ, cứng nhắc vươn tay vỗ lưng nàng: “Không , nàng đạp chăn, bổn vương đắp cho.”
Ôn Nhuyễn ý thức hỗn loạn, nghĩ nhiều, mỉm : “Điện hạ thật .”
Nàng áp má tay , nhắm mắt, chìm giấc ngủ.
Phương Trường Đình: …
Tùy nàng .
Hắn từ bỏ ý định đấu tranh lâu dài, trừng trướng đỉnh.
Hắn nghĩ, cứ thế , trướng đỉnh sẽ thủng lỗ. Hắn nhắm mắt, mặc niệm Thanh Tâm Quyết mà sư phụ dạy khi học võ.
Đêm sâu, do trầm hương nàng đốt Thanh Tâm Quyết phát huy tác dụng, dần chìm giấc ngủ.
Tuyết lớn liên tục mấy ngày, lúc to lúc nhỏ, từng ngừng.
Tĩnh dưỡng vài ngày, Kiêu Vương còn tiều tụy như lúc mới tỉnh, mặt hồng hào hơn. Bước chân vững vàng, cần đỡ.
Thân thể khá lên, Phương Trường Đình chịu yên, lén ngoài, đến quân doanh khi Ôn Nhuyễn thì muộn.
Mấy tháng , dẫn bốn vạn tướng sĩ bình định Tắc Châu phản loạn, cùng Tống Lang dẫn hai vạn tướng sĩ nội ứng ngoại hợp, đánh bại bảy vạn phản quân của tiết độ sứ Nguyên Khải. Nguyên Khải thua, dẫn tàn quân đào tẩu.
Để truy kích Nguyên Khải và khôi phục Tắc Châu, mấy vạn tướng sĩ đóng quân ngoài thành. do Kiêu Vương trọng thương, hoàng đế phái tạm quản.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Tắc Châu phản loạn do Kiêu Vương bình, dù phục kích, công lao vẫn là của . Hoàng đế phái bất an để lạnh lòng con trai, nên chọn Lôi Trận – thuộc bè phái, dã tâm.
Lôi Trận xuất sơn dã, triều đình chiêu an, lập công, phong Hộ Quốc Hầu. Hắn dã tâm, dễ gần, nhưng đắc tội nhiều trong triều, chẳng ai so đo với .
Ai so đo với một mãng phu?
Vô tâm vô phế, đầu đuôi, uổng phí một thần lực, thường đắc tội mà .
Phương Trường Đình từ nhỏ rời cung, hành quân đánh giặc, giao tình với Lôi Trận.
Đến quân doanh, xuống xe, tiếng quát như sấm: “Mẹ nó! Kẻ nào dám tiểu bậy cạnh lều, chán sống ?!”
Ngoài xe, Tống Lang hổ giải thích: “Lôi tướng quân câu nệ tiểu tiết.”
“Lần còn thế, lão tử cắt cái của nợ đó!”
Tống Lang: …
Thô bạo thế , giải thích nổi!
Phương Trường Đình trong xe những lời thô tục, khóe miệng nhếch lạnh. Kiếp , từng gặp Lôi Trận. Khi tạo phản thất bại, chính Lôi Trận bắt .
Xe dừng, Tống Lang xuống ngựa, đến bên một mặc áo khoác đen, vỗ vai: “Lôi tướng quân.”
Khuôn mặt râu xồm , thấy Tống Lang, mắt trợn to: “Hắc, lão Tống ! Sao hôm nay rảnh thế, hầu hạ cái bánh vàng Kiêu Vương, chạy đến đây gì?”
Mới quen đầy tháng, ai mà xưng gọi !
Tống Lang hít sâu, kìm nén ý đánh, hạ giọng: “Lôi tướng quân, Kiêu Vương đến!”
Lôi Trận đổi sắc mặt, về xe ngựa lưng Tống Lang.
Tướng sĩ vén rèm, một nam tử áo trắng bước xuống. Dù gầy gò, tái nhợt, uy áp tích tụ bao năm giảm chút nào.
Chỉ một cái , Lôi Trận ngay khí thế bất phàm.
Đây là đầu gặp Kiêu Vương – vị tướng quân kiêu dũng ca tụng ở Kim Đô.
“Thân thể yếu , nhưng khí thế vẫn còn,” Lôi Trận vỗ vai Tống Lang, nhếch miệng, bước đến Kiêu Vương trong gió tuyết, gã sai vặt che ô.
Hắn dừng cách vài bước, chắp tay: “Hạ quan Lôi Trận bái kiến Kiêu Vương điện hạ.”
Phương Trường Đình Lôi Trận.
Bắt kiếp là bổn phận, trả thù, mà chiêu mộ. Người là kẻ giả heo ăn thịt hổ.
Hắn : “Lôi tướng quân cần đa lễ. Bổn vương đến xem tướng sĩ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-19-tac-muon-binh-quyen.html.]
Lôi Trận nhướng mày, thầm nghĩ: Xem tướng sĩ cái gì, rõ ràng đến đòi binh quyền.
Giả vờ , khờ: “Điện hạ thể khỏe đến xem tướng sĩ. Người ngoài còn tưởng điện hạ sốt ruột lấy binh quyền.”
Phương Trường Đình nhướng mày, : “Nếu Lôi tướng quân sảng khoái thế, bổn vương vòng vo. Nếu tiện, mời.” Hắn đưa tay.
Lôi Trận cứng nụ . Trước khi đến, nhiều ở Kim Đô gây áp lực, bảo khi Kiêu Vương tỉnh, tuyệt đối giao binh quyền.
Hắn giữ binh quyền mãi, định kéo dài giao. Nếu truy tội, chỉ cần Kiêu Vương quá mạnh. …
Người thẳng thắn quá!
Lôi Trận nắm tay : “Điện hạ mới khỏi bệnh, đừng gấp. Hạ quan giúp điện hạ quản quân, để điện hạ dưỡng thương. Ôi, tay điện hạ lạnh quá, lều sưởi ấm .”
Phương Trường Đình rút tay, : “Vậy Lôi tướng quân dẫn đường.”
“Được thôi.” Lôi Trận tư thế mời, dẫn đầu nửa bước.
Phương Trường Đình lau tay lên áo khoác.
Ai tên vệ sinh rửa tay .
Ôn Nhuyễn quân doanh, suýt nữa đuổi theo kéo về.
chỉ nghĩ thôi. Đuổi theo, chắc kéo , còn phiền.
Nàng tức, thoát c.h.ế.t quý thể. Nếu mệnh hệ gì, nàng dựa ai để xoay ?
“Vương phi, hôm nay chuẩn cơm trưa cho điện hạ ?”
Ôn Nhuyễn buông việc, nghĩ: “Không cần, giữa trưa chắc về. nấu canh gừng giữ ấm, khi điện hạ về thì mang lên.”
Còn gì ngoài tận tâm chăm sóc ? Khi khỏe, thừa dịp Kiêu Vương phủ tân nhân, nhanh chóng mang thai, để vững trong phủ.
Hiền thê ôn nhu thể thiếu bất cứ điều gì.
Nàng tiếp tục thêu giày, nghĩ khi xong, đợi Kiêu Vương mũm mĩm , sẽ may thêm hai bộ y phục.
Không bao lâu, cơm trưa xong, Ôn Nhuyễn buông việc.
Cửa mở, nàng thấy tuyết bay ngoài trời, lòng trầm xuống.
Không Tống Lang để tâm chuyện tuyết tai . Quan hệ đến sinh tử vạn , nàng vẫn bất an.
“Nguyệt Thanh, tìm Tống đại phu nhân, nhờ bà sắp xếp xe ngựa. Sau cơm trưa, phủ.”
Nguyệt Thanh truyền lời. Nửa canh giờ , Ôn Nhuyễn ăn xong, Tống đại phu nhân đến, nàng quen Tắc Châu, nếu ngại, bà sẽ cùng.
Ôn Nhuyễn nghĩ, nàng quen Tắc Châu bằng Tống đại phu nhân. Có bà cùng, tiện xem Tắc Châu hiện giờ thế nào.
Trọng sinh hai tháng, ngoài cung, xa nhà, nàng từng ngoài.
Ôn Nhuyễn cùng Tống đại phu nhân phủ. Trong quân doanh, Kiêu Vương cũng tạm biệt Lôi Trận.
“Điện hạ yên tâm, vài ngày hạ quan sẽ đến phủ tri châu báo cáo việc trong quân, từ lớn đến nhỏ.”
Phương Trường Đình nhàn nhạt: “Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.”
Lôi Trận vỗ đầu: “, đúng! Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ!” Hắn tiếp tục: “Nhất định báo cáo đầy đủ.”
Kiêu Vương , nụ sâu xa: “Vậy chờ Lôi tướng quân.”
Hắn lên xe ngựa, tuyết bay, ánh mắt trầm xuống.
Lôi Trận xe rời , nụ ngưng .
“Ai dám Kiêu Vương chính trực mặt lão tử, lão tử đ.ấ.m nát răng !” Chính trực gì, rõ ràng là hồ ly!
Phó tướng hỏi: “Tướng quân ý gì?”
Lôi Trận liếc , hừ lạnh: “Hắn binh quyền ngay. Nếu giao ngay, chẳng đắc tội hết mấy vương gia và thái sư ở Kim Đô…” Hắn lộ vẻ khó hiểu.
“ cuối cùng truy binh quyền. Chẳng lẽ đoán khó xử, cố ý cho nhân tình?”
Tại cho nhân tình? Ở Kim Đô, ai cũng Lôi Trận mãng mà ngốc, ai cho nhân tình.
Hắn hiểu, thật hiểu.
…
“Kiêu Vương đáng kính nể. Gặp chuyện lớn thế, tỉnh vài ngày tiếp thu, nóng nảy, đúng là đại sự.”
Nghĩ đến lúc thẳng thắn, Kiêu Vương còn thẳng hơn, khỏi .
Kiêu Vương, thật thú vị.