Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-08-23 09:35:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Nhuyễn lúc mới nghĩ vị hộ quốc hầu phu nhân đó thô lỗ đến mức nào mới thể giống như Lôi Trận. Bên liền báo rằng hộ quốc hầu phu nhân xin chỉ thị của Thái hậu, đặc biệt đến cửa bái phỏng.
Kiêu Vương hơn mười ngày, tuy Kiêu Vương phủ canh giữ lỏng lẻo hơn , nhưng nếu sự đồng ý của Thái hậu, cũng thể dễ dàng cho . Ngay cả hôm qua Ôn tiểu và Thập Thất đến cũng là do Ôn Nhuyễn hỏi ý Thái hậu.
Trừ Ôn tiểu và Thập Thất , cũng ai khác đến cửa. Thứ nhất là vì tình hình hiện tại, Kiêu Vương thất thế, Phương thái sư quyền khuynh triều dã, khác cũng dám dính dáng đến Kiêu Vương phủ, sợ đắc tội Phương thái sư. Thứ hai, cũng là vì hậu trạch của các gia đình quyền quý ở kinh đô cũng mục đích của Thái hậu như đơn giản là để đề phòng thái sư phủ, để tránh sinh thêm chuyện, bo bo giữ là quan trọng nhất.
Không ai quấy rầy, Ôn Nhuyễn cũng cần phí tâm tiếp đãi.
Ôn Nhuyễn phong cách hành sự của Hộ Quốc hầu phủ cũng giống như các hầu phủ khác, coi như là một gia đình thanh liêm, sợ cường quyền. Nhìn tính tình của Lôi Trận là thể Hộ Quốc hầu phủ là một nơi sảng khoái.
Chỉ là vị hộ quốc hầu phu nhân đến vì chuyện gì?
nếu Thái hậu nương nương cũng cho phép, Ôn Nhuyễn cũng cho mời bà .
Sau khi lời của Nguyệt Thanh, Ôn Nhuyễn cứ nghĩ hộ quốc hầu phu nhân chắc chắn là một phụ nữ vạm vỡ. khi thật sự thấy hộ quốc hầu phu nhân, Ôn Nhuyễn cảm thấy là Nguyệt Thanh lừa , đây một chút nào giống Lôi Trận?
Người hơn bốn mươi tuổi, nhưng dung mạo vẫn trẻ trung, hình thon thả, mà cảm giác còn trẻ hơn cả con trai. Giữa mày của hộ quốc hầu phu nhân mang theo một chút khí, mặt mang theo nụ , trông vẻ là dễ đối phó.
Sau khi yên, Ôn Nhuyễn hỏi: “Không hộ quốc hầu phu nhân hôm nay đến thăm là vì chuyện gì?”
Hộ quốc hầu phu nhân chân thành : “Trận nhi nhà và Kiêu Vương điện hạ từ đến nay thiết. Hiện tại Kiêu Vương điện hạ ở kinh đô, nhưng tình cảm hai nhà cũng thể phai nhạt.”
Ôn Nhuyễn sững một chút, hộ quốc hầu phu nhân tiếp tục : “Hộ Quốc hầu phủ sợ Phương thái sư đó, quản là đầu trâu mặt ngựa gì, uy h.i.ế.p Hộ Quốc hầu phủ.”
Nghe , mặt Ôn Nhuyễn lộ một nụ nhàn nhạt. Từ đến nay phong cách hành sự của Hộ Quốc hầu phủ riêng một ngọn cờ, nghĩ đến hành sự của Lôi Trận, xem vẫn là thật sự sợ hãi Phương thái sư.
Ôn Nhuyễn: “Hiện tại trong kinh đô đều vòng qua Kiêu Vương phủ mà , sợ dính dáng đến Kiêu Vương phủ sẽ đắc tội Phương thái sư. Không ngờ Hộ Quốc hầu phủ còn thể đưa than ngày tuyết.”
Hộ quốc hầu phu nhân an ủi: “Không sợ Phương thái sư, còn vì Kiêu Vương điện hạ mà minh oan nhiều . Mấy ngày cung, gặp Minh quốc công phu nhân và Phó gia phu nhân, họ vốn cũng là đến chỗ Thái hậu nương nương xin một lời chấp thuận, định đến thăm hỏi ngươi. Thái hậu ngươi thể nặng nề, tiện gặp khách nên từ chối.”
Ôn Nhuyễn sững một chút, bà, suy nghĩ hỏi: “Vậy hoàng tổ mẫu thế nào mà đồng ý cho hầu phu nhân?”
Hộ quốc hầu phu nhân sảng khoái : “Ta , cũng chỉ là da mặt tương đối dày. Thái hậu nương nương đồng ý, liền mặt dày mày dạn loạn. Thái hậu nương nương cách nào với , mới để đến.”
… Bỗng nhiên chút hiểu tại Nguyệt Thanh vị hộ quốc hầu phu nhân giống như Lôi Trận…
“Làm Kiêu Vương phi chê , Kiêu Vương điện hạ khi cũng dặn Trận nhi nhà trông chừng an nguy của Kiêu Vương phủ. Chỉ là nó một đàn ông lớn tiện, liền đến đây chuyện với ngươi, cùng ngươi giải sầu.”
Ôn Nhuyễn hồi phục tinh thần , hướng về phía hộ quốc hầu phu nhân ôn hòa .
Sau khi trò chuyện một lúc, hộ quốc hầu phu nhân một chút về chuyện ở cữ khi sinh con. Dường như nhớ điều gì, bà vội : “À , Trận nhi nhà mang về một cô nương, chính là tên Nguyệt Thanh đó.”
Nhắc đến Nguyệt Thanh, Ôn Nhuyễn dường như chút hiểu ý đồ của hộ quốc hầu phu nhân.
“Lúc Nguyệt Thanh ở hầu phủ phiền hồi lâu, vẫn từng cảm ơn phu nhân. Đợi mấy ngày nữa ở cữ xong, chắc chắn sẽ đến cửa cảm ơn.”
“Không , nếu tạ, là lời cảm tạ mới đúng. Đứa con trai của cách đây lâu thương . Nó tính tình nóng nảy, chịu uống thuốc nghỉ ngơi thì thôi , còn uống rượu mắng . Cả hầu phủ ai dám đến gần, đều là cô nương Nguyệt Thanh đó ở mặt nó chăm sóc hơn nửa tháng, nếu vết thương của nó cũng lành nhanh như .”
Ôn Nhuyễn…
Nguyệt Thanh sợ Lôi Trận nhất , còn ở mặt chăm sóc?!
Lúc Ôn Nhuyễn phản ứng , hộ quốc hầu phu nhân : “Nha đầu đó giúp một ân tình lớn, cho nên liền xin Kiêu Vương phi một ân tình. Nếu thể, Kiêu Vương phi bằng cho Nguyệt Thanh cô nương giấy tờ tùy , để nó bình dân.”
Lúc Ôn Nhuyễn một nửa, còn tưởng rằng hộ quốc hầu phu nhân giấy tờ tùy của Nguyệt Thanh, còn để Nguyệt Thanh thất cho Lôi Trận, suýt nữa lộ vẻ mặt đề phòng cướp, nhưng xong lời phía , mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Nhuyễn uyển chuyển : “Phu nhân điều , giấy tờ tùy của Nguyệt Thanh cũng sớm cho nó. Nó hiện tại ở vương phủ việc, là nó yên tâm về . Ta mấy ngày cũng cho khác tìm cho nó trong sạch, nhưng nó gì cũng đợi tháng ở cữ mới bằng lòng gả chồng.”
Hộ quốc hầu phu nhân sững : “Nha đầu đó hứa hẹn với ?”
Ôn Nhuyễn , mập mờ: “Nguyệt Thanh từ nhỏ cùng lớn lên, tình cảm của nó và sâu đậm. Đợi đến lúc nó xuất giá, chắc chắn sẽ chuẩn của hồi môn phong phú, tự đưa nó cửa. Sau cũng nó chống lưng, kiên quyết để nhà chồng bạc đãi nó.”
Nụ của hộ quốc hầu phu nhân mang theo một chút gượng gạo: “Cũng , Nguyệt Thanh cô nương đó trông là một cô nương , chắc chắn sẽ nhiều cưới.”
Sau khi chuyện một lúc, hộ quốc hầu phu nhân dậy cáo từ. Ôn Nhuyễn đưa đến cửa sân, bà rời , đó mới với Thôi ma ma bên cạnh: “Ta mới như , chắc dập tắt ý nghĩ để Nguyệt Thanh thất cho Lôi thế tử của hầu phu nhân chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-105.html.]
Thôi ma ma đỡ Ôn Nhuyễn trở về, đáp: “Nhìn hộ quốc hầu phu nhân vội vã như , chắc suy nghĩ cẩn thận .”
Ôn Nhuyễn chút hiểu : “Tuy tính tình của Lôi thế tử quả thật là hung dữ, cô nương cũng sợ , nhưng đó là hầu phủ. Chỉ cần hầu phủ thả tin tức cho thế tử nạp một thất trẻ , chừng nhiều tranh , cớ gì mà ngay cả hầu phu nhân cũng tự đến cửa bóng gió Nguyệt Thanh?”
Thôi ma ma : “Vương phi lẽ là rõ lắm về vị thế tử phu nhân đây của Lôi thế tử.”
Ôn Nhuyễn cũng một chút tò mò: “Ta đây điện hạ nhà nhắc qua một chút, vị thế tử phu nhân đó của Lôi thế tử dường như là nhà ép gả cho thế tử, quan hệ vợ chồng dường như lắm. Còn gì mà ?”
“Đâu chỉ là lắm.” Sau khi đỡ Ôn Nhuyễn nhà, Thôi ma ma bảo nha trong phòng ngoài chờ, ngay đó mới tiếp tục : “Vị thế tử phu nhân đó đây một tình là thư sinh. Ban đầu của Hộ Quốc hầu phủ , chỉ nghĩ nàng là cam tâm tình nguyện gả . Ai ngờ là nhà đẻ lấy tính mạng của tình ép gả.”
Ôn Nhuyễn kinh ngạc mở to hai mắt: “Vậy đó thì ?”
“Sau khi thành hôn, cũng cho Lôi thế tử chạm , phòng cũng viên. chỉ vài tháng , vị thế tử phu nhân đó thai. Người tình Hộ Quốc hầu phủ âm thầm đánh chết, nàng cũng tìm đến cái chết, một thi hai mệnh.”
Ôn Nhuyễn ngây há miệng hồi lâu, thật sự ngờ Lôi Trận bề ngoài cả ngày vô tâm vô phế, từng xảy chuyện như .
“ nửa điểm tin đồn cũng , ma ma thế nào mà ?”
“Còn vì nhà đẻ của vị thế tử phu nhân đó con gái chuyện gì, liền đổ hết cái c.h.ế.t của con gái lên đầu Lôi thế tử, bẩm báo với Thái hậu nương nương, dù của vị thế tử phu nhân đó là cháu gái của Thái hậu nương nương.”
“Vậy Lôi thế tử cũng đủ đáng thương.” Ôn Nhuyễn thở dài một . đáng thương thì đáng thương, nàng cũng định để Nguyệt Thanh gả đến hầu phủ thất.
…………
Hộ quốc hầu phu nhân vội vã chạy về hầu phủ. Vừa về đến, liền túm lấy đứa con trai đang dạy dỗ công phu cho Thập Thất và Ôn tiểu phòng.
“Ngươi cho lão nương , ngươi rốt cuộc còn cưới vợ ?!”
Nghe đến chuyện cưới vợ, Lôi Trận nháy mắt sa sầm mặt: “Mẹ ruột của con ơi, con với , thích thế nào thì thế , con cũng ý kiến.” Nói xong lời đó, bất đắc dĩ bưng lên uống một ngụm.
“Vậy bảo ngươi đến Kiêu Vương phủ cầu hôn, ngươi dám dám .”
“Phụt!” Nước trong miệng phun hết, kinh hãi ruột của : “Nương, đến Kiêu Vương đồng ý , dù cho con gái trong bụng của Kiêu Vương phi là một bé gái, nhưng đến lúc nó cập kê cũng mười lăm năm nữa. Lúc đó con hơn bốn mươi , cảm thấy con trai của chút cầm thú ?”
Hộ quốc hầu phu nhân một chưởng đập lên cánh tay Lôi Trận: “Lăn con bê, lão nương cái gì, ngươi rõ ràng lắm, đừng bậy với lão nương.”
Lôi Trận mắt trợn trắng: “Nương, mấy nha đầu trong sân của con cũng thích con. Mẹ bằng cứ từ trong đó chọn một cho con vợ, chẳng là xong ?”
Hộ quốc hầu phu nhân trừng mắt : “Các nàng nếu thể cho ngươi ngoan ngoãn lời uống thuốc, càng thể lúc ngươi thương cho ngươi tĩnh dưỡng cho , ngươi mắng các nàng, cũng thật sự suy xét bỏ phận nô tỳ của các nàng, cho ngươi vợ. ai thể quản ngươi chứ, cũng chỉ cô nương nhỏ mà ngươi mang về mới thể quản ngươi!”
“Nương, đó là con nhường nó.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Hầu phu nhân quát: “Ngươi nhường nó, ngươi nhường ai bao giờ? Ngươi ngay cả lão nương cũng từng nhường!”
Lôi Trận một trận nghẹn lời.
“ dù cưới thì , là bảo bối của vương phi, vài tháng nữa là gả cho khác .”
Lôi Trận giật : “Đã định ?”
Hộ quốc hầu phu nhân thất vọng lẩm bẩm: “Còn uổng công lúc phủ ám chỉ với Thôi ma ma, bảo bà đem chuyện sốt ruột đây của ngươi cho vương phi một chút để tranh thủ một chút đồng tình, cũng để chứng minh phụ nữ đó ngươi bức tử. Ai ngờ vô ích. Con , là ngươi điều tra xem đính hôn với cô nương nhỏ đó là nhà nào, âm thầm điều tra xem lai lịch của sạch sẽ . Nếu sạch sẽ, lẽ Kiêu Vương phi còn sẽ đổi chủ ý.”
Lôi Trận im lặng hồi lâu, mới : “Nương, đừng lo lắng nữa. Con và nha đầu đó thật sự gì cả, huống hồ con còn lớn hơn mười tuổi. Con với nữa, hai con khỉ trong sân còn chờ con.”
Nói trực tiếp xoay khỏi sảnh, nhưng mới tới cửa, dường như phản ứng điều gì, bước chân dừng một chút, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đầu , hoảng sợ ruột của .
“Nương, tổ tông của con, kể hết chuyện sốt ruột của con trai ?!”
Hộ quốc hầu phu nhân lườm một cái: “Ngươi nghĩ gì , ngay cả lời của ngươi cũng thấy.”
Lôi Trận che hai mắt của : “Nương, con là do nhặt .”
“Phải , năm đó tuyết rơi lớn, chùa Quan Âm cầu con, kết quả liền ở nửa đường nhặt ngươi.” Hộ quốc hầu phu nhân trợn mắt bịa chuyện.
…
Lúc thật đúng là hy vọng là do nhặt . Có một ruột như thế , thật là sợ hãi.