Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 511

Cập nhật lúc: 2025-07-05 13:41:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bởi vì hắn đến đây với mục đích bái sư.

Cha nương tổng luôn nói hắn không làm việc đàng hoàng, thúc bá thì lại có nhiều lời bóng gió, e ngại hắn không gánh nổi trọng trách kế thừa chức Thiếu trang chủ của Quang Kính sơn trang. Nếu có thể học được một phần nghìn bản lĩnh từ sư phụ, cũng đủ để hắn nở mày nở mặt.

Học cầm phải học cho thật tốt, bái sư cũng phải chăm chỉ nỗ lực. Vân Tiện chưa từng nghĩ đến điều gì khác, dù hiện tại sư phụ vẫn không thừa nhận hắn.

Nhưng làm việc tốt thường chẳng dễ dàng!

Ba người lại tiếp tục tìm kiếm thêm một hồi lâu.

Khi Vân Tiện cho rằng đêm nay e rằng phải bất lực trở về, vừa quay đầu liền thấy bên cạnh đống đất đen như mực thoáng hiện một bóng mờ!

Hắn tận mắt nhìn thấy!

Một bóng quỷ từ trong bùn đất bay ra!

Vân Tiện vội vàng nắm lấy tay Tống Ngọc Nghiên, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Tiểu Cố vốn đã bị thiếu chủ nhà mình ấn đầu dùng nước bùa giặt sạch mắt. Tuy chẳng rõ có tác dụng hay không, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm của thiếu chủ cũng đủ hiểu—phía sau thực sự có quỷ.

Hắn vừa sợ hãi vừa thấy kích thích.

Lén nhìn thử một cái, quả nhiên có thật! Càng nhìn càng kích thích!

"Sinh thời! Lần đầu ta thực sự thấy quỷ!"

Hắn sợ hãi reo lên: "Thiếu chủ, ta sai rồi, không nên nghi ngờ bản lĩnh của ngài. Nước bùa này, thật sự hữu dụng!"

Vân Tiện lắc lắc chân mềm, quyết định không nói thật cho Tiểu Cố biết nước bùa thực ra không phải của mình. Tiểu tử này suốt ngày nghĩ cách bợ đỡ sư phụ, định tranh sư phụ với hắn, đừng tưởng rằng hắn không biết!

Nhưng vì nể hắn khá tinh mắt, Vân Tiện cũng chẳng muốn so đo.

Lúc này, hắn đưa mắt trở lại bóng quỷ trước mặt.

Con quỷ ấy tựa hồ phát hiện ra bọn họ, quay đầu lại để lộ một khuôn mặt xấu xí đến rợn người.

Người ta thường nói, người c.h.ế.t như thế nào, khi hóa thành quỷ vẫn sẽ giữ dáng vẻ ấy. Nhìn thôi đã thấy khinh người!

"Thật thích hợp để luyện bắt quỷ. Nhanh, ra tay!" Tống Ngọc Nghiên mắt sáng rỡ, không ngờ lại gặp Tống Phan Sơn chôn thi địa ở đây.

Nói đúng hơn, Tống Phan Sơn lúc này vẫn chưa phải quỷ thực sự, chỉ là một cái trung âm thân.

Trung âm thân tồn tại trong vòng bốn canh giờ sau khi chết. Mỗi bảy ngày sẽ hiện ra một lần, và chậm nhất đến bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ xuống âm phủ. Chỉ khi trải qua luân hồi trở thành quỷ mới được xem là quỷ thực thụ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-511.html.]

Nhưng dù sao, cách bắt cũng không khác gì nhau.

Tống Phan Sơn vừa trông thấy Tống Ngọc Nghiên liền hoảng hốt định bỏ chạy.

Khổ nỗi đã mất cả canh giờ để tìm ra ông ta, Vân Tiện nào chịu để ông ta trốn thoát. Nếu ông ta chạy, lại phải tìm cái khác, tìm đến sáng cũng chưa xong!

Cưỡng chế sợ hãi, Vân Tiện run rẩy bước lên vài bước, bắt đầu niệm chú: "Năm sao trấn màu, chiếu sáng huyền minh, ngàn thần vạn thánh, hộ ta chân linh... Đi!"

"Ngu ngốc!" Tống Ngọc Nghiên sốt ruột quát: "Ngươi còn chưa biết ngự phù, nhanh dán lá bùa lên người hắn! Nhanh lên, bằng không hắn chạy mất!"

Nàng ấy tức giận bay ra, túm lấy chân Tống Phan Sơn kéo mạnh trở về.

Cả người Tống Phan Sơn, không, cả quỷ, đều sợ đến run rẩy. Đã c.h.ế.t rồi, thành quỷ rồi, cớ sao những người này vẫn nhìn thấy và còn bắt được ông ta?!

Vân Tiện thấy khuôn mặt quỷ trước mặt, còn kinh hãi hơn. Chỉ mới một ngày không gặp, thứ dơ bẩn này thế nào lại biến thành quỷ được?!

Nhưng vì đã quen với sự ghét bỏ, hắn chẳng còn sợ nữa.

Hắn nhanh chóng dán lá bùa lên mặt Tống Phan Sơn. Ngay lập tức, một tiếng "tư" vang lên, cả trung âm thân tan biến trong làn khói đen, lá bùa hóa thành tro.

DTV

"Thế là xong?" Vân Tiện ngơ ngác.

Kiếm gỗ đào của hắn còn chưa kịp dùng!

"Chưa rõ nữa, bảy ngày sau chúng ta quay lại xem, nếu chưa tiêu diệt triệt để, hắn sẽ lại hiện ra. Chúng ta tiếp tục tìm xem, nói không chừng còn gặp thêm thứ khác."

Vân Tiện dù vẫn có chút sợ, nhưng sau trận vừa rồi đã dần khắc phục nỗi sợ hãi.

Nghe Tống Ngọc Nghiên nói vậy, hắn đồng ý với đề nghị của nàng ấy.

Ba người tìm đến gần hừng đông mà không thấy thêm bóng quỷ nào khác, nghĩ đến còn phải chờ Thiết Khờ Khạo, liền quay về trước.

"Nhìn kìa! Đó là cái gì?"

"Sắt... người sắt biết đi! Quái vật, quái vật kìa!"

Lục Nhị lão gia và Tống Nhị thúc công, đang dậy sớm ngoài đồng, trông thấy Thiết Khờ Khạo cõng bao lớn bao nhỏ, ngây ngô mà đi, lập tức kinh hãi.

Cả đám hét lên hoảng sợ, chạy tán loạn như thấy mãnh hổ xuống núi!

Thiết Khờ Khạo ngoảnh mặt làm ngơ, lẳng lặng bước theo sau Tống Ngọc Nghiên, chờ được gặp chủ nhân của mình. Đoàn người thong thả di chuyển, ai nấy đều giữ ý tứ.

Tống Ngọc Nghiên thỉnh thoảng dặn dò Thiết Khờ Khạo một vài việc, chẳng màng đến lời đàm tiếu sau lưng. Có kẻ gọi nàng ấy là yêu nữ, bảo rằng hôm qua nàng ấy nhẫn tâm g.i.ế.c cả nhà Tống Phan Sơn, hôm nay lại dẫn về một quái vật. Nhưng nàng ấy không buồn để ý, càng không giải thích rằng Thiết Khờ Khạo thực chất là vật sở hữu của A Diên. Nàng ấy để mặc bọn họ hiểu lầm, chỉ nghĩ: "Yêu nữ thì yêu nữ, miễn đừng mắng A Diên là được, những chuyện khác ta không màng."

Loading...