"Ngươi ở lại đây, ta và A Diên sẽ quay lại sau. Đồ ăn ngươi tự lo liệu nhé." Lục Bùi Phong dặn dò. Trường Vân vốn đã quen huấn luyện trong điều kiện khắc nghiệt, hắn hoàn toàn yên tâm để Trường Vân lại một mình ở nơi hoang dã.
Trường Vân đành cười khổ: Chủ tử cũng là có quan tâm đấy, nhưng không đáng kể.
DTV
Thời điểm Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong trở lại chợ, Lý Huyền Anh treo ở cổng bị vây kín bởi những người hiếu kỳ.
Chiếc xe đẩy chậm rãi tiến vào chợ, một lão nhân mắt mờ đang bày quán, vừa ngẩng đầu nhìn đến thân ảnh trắng toát treo giữa cổng chợ, nhất thời sợ hãi đến độ suýt ngã.
"Ôi trời!" Lão nhân vội lùi lại hai bước, tay không ngừng đập ngực: "Thứ gì đây! Muốn dọa c.h.ế.t lão gia ta chắc!"
Cạnh đó, một lão thái chống gậy cũng ngẩng đầu lên, vừa nhìn qua liền tái mặt. Bà ta vứt cây gậy, chân bước thoăn thoắt mà chạy nhanh biến mất trong đám đông, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Sáng sớm đã gặp quỷ, đúng là hù c.h.ế.t lão thái bà mà! Mắt già rồi mà còn phải nhìn cảnh chướng tai gai mắt như thế này!"
Chẳng mấy chốc, trước cổng chợ đã vây kín một đám người, ai nấy chỉ trỏ bàn tán về nam nhân đang treo trên đó.
"Một đại nam nhân sao trắng bệch thế này, cữu gia ta đã mất ba ngày còn chẳng trắng đến vậy!"
"Nhìn xem, sáng sớm đã bị treo ở đây, mặt lại bị đánh đến nông nỗi này, chắc là làm việc gì thiếu đạo đức rồi bị bắt quả tang!"
"Ta xem không phải đâu, ngươi nhìn hắn xem, kia... cái kia có chút độc đáo, nhỏ còn không bằng ngón tay cái của ta. Ai mà để ý hắn nổi, đúng là chuyện cười!"
Những người vây quanh đều là các bà, các thẩm trong chợ, không thiếu kẻ thích đùa giỡn. Những cô gái trẻ vừa nhìn thấy thì mặt đã đỏ bừng, cúi gằm không dám nhìn lâu, thẹn thùng vội chạy đi.
"Làn da này trắng hồng mịn màng như đàn bà, cả đời ta chưa thấy nam nhân nào phấn nộn đến thế, chẳng phải chuyên làm cái nghề kia sao?"
"Ngươi nói đúng rồi đấy, cũng không biết là từ chốn hoa lâu nào tới, ta có người bạn thích dạng này, phải chỉ đường cho hắn ghé xem một phen!"
Những người trong chợ đều là kẻ phố phường, nói năng không cần giữ ý, lời lẽ vô tư mà trần trụi.
Lý Huyền Anh như đang bị lửa thiêu đốt toàn thân, mở mắt ra, nghe thấy toàn những lời lẽ chua chát và thô tục, nhất thời vừa thẹn vừa giận, hận không thể lập tức ngất đi cho xong.
"Đồ tiện dân! Các ngươi dám!"
Nhiệt huyết trong người sôi sục, Lý Huyền Anh gần như không kiềm được muốn rút kiếm c.h.é.m đám người xung quanh. Ngay cả phụ nhân vừa nói câu lộ liễu cũng đỏ mặt, phỉ nhổ: "Phi! Đã thế mà còn mạnh miệng, rõ ràng thân thể lại thành thật!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-326.html.]
"Ta nhìn nam nhân này quen lắm thì phải?"
Lý Huyền Anh bất giác kinh hoàng, lòng không kịp nghĩ đến chuyện g.i.ế.c người, chỉ mong không bị ai nhận ra. Nếu bị nhận ra, mọi chuyện coi như chấm hết!
Bị dược vật hành hạ, đôi mắt hắn đã đỏ ngầu, chỉ nhìn thấy mơ hồ đám đông phía dưới.
"Im ngay! Nếu không, ta g.i.ế.c các ngươi!"
"Oa, còn hăng hái lắm, ta muốn xem ngươi là cái gì ngoạn ý thật."
Đúng lúc đó, trong đám đông vang lên một tiếng thảng thốt: "Này chẳng phải là Tứ hoàng tử sao? Sáng nay ta còn thấy người ngựa đến thành Tây!"
Đúng rồi, Tứ hoàng tử! Trời ơi, Tứ hoàng tử!
Đám người bỗng đồng loạt nhìn Lý Huyền Anh, sắc mặt hắn ta sung huyết đỏ bừng, ánh mắt họ chợt lóe sáng. Trời cao ơi! Tứ hoàng tử mà lại bị lột sạch treo lên cổng chợ thế này! Quan trọng nhất là...
Ánh mắt mọi người dần dần dời xuống, dừng lại giữa hai chân của hắn ta. Ai nấy đều bàng hoàng lẫn thương hại, ngạc nhiên không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
"May mà cô nương nhà họ Chu không gả cho hắn! Nếu mà gả rồi, chẳng phải sẽ như góa bụa khi chồng còn sống hay sao!"
Những ánh nhìn tuy kín đáo nhưng lại dồn dập đổ dồn lên người Lý Huyền Anh. Giờ phút này, lòng hắn ta ngùn ngụt hận thù đối với Thái tử, ngọn lửa căm phẫn đã bùng lên đến cực điểm.
Chưa bao giờ Lý Huyền Anh lại khát khao đến thế – muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một người!
Nếu không phải vì Hoàng hậu đã ngầm cho hắn ta uống thuốc ức chế sinh trưởng, hắn ta làm sao lại thành ra thế này? Dù giải được độc, nhưng có những tổn thương là vĩnh viễn không thể chữa lành. Hắn ta lâm vào cảnh ngộ này tất cả đều do bọn họ mà ra!
Trong cơn căm phẫn, Lý Huyền thề rằng sẽ không tha cho Thái tử.
Còn về phần Thanh Hải, khi thấy mọi người đã nhận ra thân phận của Tứ hoàng tử, hắn thầm cảm thấy an lòng. Hôm nay đúng là một ngày thú vị, giúp người cũng là một niềm vui! Mặc dù không rõ tại sao Lý Huyền Anh lại bị lột sạch treo lên chợ thế này, nhưng hắn cũng không ngại vỗ tay khen ngợi, cảm thấy như mình đã làm được một việc nghĩa hiệp. Diệu thay, đây mới đích thực là hành vi của bậc quân tử không câu nệ tiểu tiết!
Nghĩ thế, Thanh Hải kéo nón che kín đầu, khẽ cười rồi lặng lẽ rời khỏi đám đông.
Ngay sau đó, Lý Huyền Anh được người ta hạ xuống, rốt cuộc thân phận Tứ hoàng tử vẫn khiến người ta không dám làm quá. Tuy nhiên, dưới tác động của Thanh Hải, chỉ trong vòng một ngày, tin tức về việc Tứ hoàng tử bị đánh đến mặt mũi bầm dập, lột sạch y phục treo ở cổng chợ phía Tây đã lan truyền khắp nơi.