Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 269 + 270

Cập nhật lúc: 2025-07-01 14:36:40
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những ngày qua, Lục lão phu nhân đã nhận thấy đại tôn tử rõ ràng luôn có điều lo nghĩ, chắc chắn là chuyện có liên quan đến tiểu Xuyên.

Lục Bùi Phong gật đầu: "Con đã an bài xong cả rồi."

Thấy Ngô Đạt đang tiến lại gần, hai bà cháu liền ngừng cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, cuộc đối thoại của họ lại làm cho vài vị phu nhân Lục gia cũng thấp thỏm lo âu.

Các bà đâu phải hạng người ngu ngốc, khi nghe bà bà cùng tiểu Phong nói, họ đều ngầm hiểu rằng cẩu hoàng đế đã có hành động. Tiểu Xuyên rất có thể đã rơi vào tay chúng.

Vì lo lắng điều đó, ai nấy đều mất đi vẻ sinh động thường ngày, bầu không khí cũng thêm phần nặng nề.

Tống Minh Diên vốn không nhận ra điều này, nhưng khi nghe nhắc tới Lục Bùi Xuyên, nàng không khỏi ghi nhớ thêm vài phần về địa danh huyện Tuyên Lương này.

Lục Bùi Xuyên, nhị tử của đại phòng Lục gia, trong một lần chạy trốn đã chạm mặt người của tên cẩu hoàng đế tại vùng Tuyên Lương, dẫn đến một trận xung đột kịch liệt. Hắn cùng hai mươi dũng sĩ trung thành của Lục gia đã huyết chiến với đám ảnh vệ mà hoàng đế phái đến ngay trên dòng Tuyên Lương.

Cuối cùng, vì địch đông thế mạnh, trận chiến kết thúc trong thất bại. Để tránh rơi vào tay cẩu hoàng đế và trở thành con cờ ép buộc Lục gia, Lục Bùi Xuyên khi ấy thân mang trọng thương, đã dứt khoát lao mình xuống dòng Tuyên Lương tự tận.

Tống Minh Diên vẫn nhớ rõ câu chuyện này vì sau khi lao xuống sông, Lục Bùi Xuyên đã được một ngư dân cứu thoát. Trong nhà ngư dân có một cô con gái tên là Lý Thanh Hà, ngay lần đầu gặp gỡ đã phải lòng vẻ tuấn tú của hắn. Vì thế, nàng ta hết lòng săn sóc cho cuộc sống hàng ngày của Lục Bùi Xuyên, khiến gia đình Lý gia cũng có ý định kết hắn làm con rể.

DTV

Dưới sức ép ân tình cứu mạng, lại thấy nàng ta dốc lòng chăm sóc bất kể ngày đêm, lo rằng nếu rời đi sẽ làm tổn hại đến thanh danh của Lý Thanh Hà, Lục Bùi Xuyên liền đồng ý gả cho nàng. Khi ấy, đôi mắt hắn đã mù, bản thân cũng trở thành một phế nhân, khó lòng trở về với Lục gia. Nếu bị lộ thân phận, tất sẽ khiến Lục gia lâm vào hiểm nguy khôn lường. Thế nên hắn đành ở lại ngôi làng chài nhỏ, sống cuộc đời ẩn dật, thỉnh thoảng dò hỏi tin tức của Lục gia.

Song, thân phận dù có giấu cũng sẽ đến lúc bại lộ.

Khi tháng ngày bình lặng trôi qua, Lý Thanh Hà dần cảm thấy chán ghét hắn vì đôi mắt mù lòa, bắt đầu quan hệ lăng nhăng bên ngoài, thậm chí nàng ta còn đưa cả nhân tình về nhà. Trong số đó, có một kẻ làm nha dịch trong huyện nha, nhận ra Lục Bùi Xuyên và lập tức báo cho Lý Thanh Hà biết hắn chính là trọng phạm bị triều đình truy lùng, là dư nghiệt của Lục gia.

Vì tham tiền, Lý Thanh Hà lập tức cùng nhân tình âm thầm hạ độc Lục Bùi Xuyên, sau đó đưa hắn đến nha môn lĩnh thưởng.

Nhờ vậy, hai kẻ đó nhận được một số bạc lớn, sau đó tung tin Lục Bùi Xuyên đã chết.

Nhưng vận mệnh nghiệt ngã đã khiến Lục Bùi Xuyên không thoát khỏi cảnh trở thành con cờ trong tay hoàng đế.

Lục gia vốn gia phong nghiêm ngặt, việc lầm người làm ảnh hưởng thanh danh nữ tử vốn phải gánh trách nhiệm. Hơn nữa, dù bị mù lòa, Lý Thanh Hà vẫn hầu hạ hắn suốt thời gian dài, nên Lục Bùi Xuyên hắn cũng có chút tình cảm với nàng ta.

Tuy nhiên, dẫu có tình, thì trải qua nhiều lần phản bội, cuối cùng lòng hắn cũng nguội lạnh. Trên đường bị người của cẩu hoàng đế bí mật áp giải về kinh, khi qua Phong Vũ Đình ngoại thành, Lục Bùi Xuyên đã lựa chọn kết liều đời mình, giữ lại lòng trung tiết.

Thuở thiếu thời, chí lớn của hắn là trở thành bậc chính khách Bắc Ngụy, gia tộc cầm quân bảo vệ bờ cõi, còn hắn dùng ngòi bút bảo vệ sự an lành của dân chúng. Nhưng cuộc đời trớ trêu đã khiến hắn không bao giờ thực hiện được chí hướng ấy, để rồi cuối cùng, phải gửi lại hồn mình nơi sơn hà tang thương.

Đến khi thiên hạ thái bình, gió yên sóng lặng, không còn cảnh tham ô hủ bại, hay dân chúng đói khổ phải tha hương cầu thực, Bắc Nguỵ sẽ kiên cố vững chắc như bàn thạch, địch quốc có hùng mạnh đến đâu cũng sẽ bị ngăn chặn ngoài quan ải, không thể tiến thêm.

Tống Minh Diên không biết khi Lục Bùi Xuyên ra đi, trong lòng có nuối tiếc gì không, nhưng nàng biết rõ, những kẻ đáng c.h.ế.t thì lại sống rất ung dung.

Đang lúc nàng suy nghĩ m.ô.n.g lung, Ngô Đạt đã chạy tới. Mỗi khi ngang qua một huyện thành, hắn đều hỏi xem người Lục gia có cần mua thêm thứ gì không, lần này cũng không ngoại lệ.

"Lão phu nhân, thiếu phu nhân, chút nữa chúng ta sẽ vào huyện thành Tuyên Lương, các vị có muốn mua gì không, ta có thể giúp mang về."

Từ sau lần dừng lại ở huyện Phù Dương, về sau mỗi khi qua các huyện thành, đồ dùng của Lục gia đều do Ngô Đạt mua giúp.

Chương 270:

Nhưng lần này, khi Ngô Đạt vừa nói đứt lời, Tống Minh Diên đã đứng lên nói: "Ta sẽ đi cùng ngươi, lần này có vài thứ không tiện để các ngươi mang giúp."

Ngô Đạt nghĩ cũng phải, họ đều là đại nam nhân, trong khi Lục gia lại có nhiều nữ quyến. Dù có cần vài thứ đặc biệt, các vị phu nhân cũng ngại không tiện nói thẳng.

Thế là Ngô Đạt đáp: "Vậy cũng được, chờ chút chúng ta sẽ xuất phát."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-269-270.html.]

Trên xe ngựa có đủ loại vật dụng cá nhân, chỉ cần cần thiết là có thể lấy từ trong không gian ra, không cần để lộ ra ngoài.

Tống Minh Diên thực ra chỉ muốn tìm cơ hội để đi xem xét tình hình. Nếu đã biết Lục Bùi Xuyên rất có khả năng sẽ gặp nạn ở Tuyên Lương, nàng không thể không tới cứu hắn về.

Tuy vậy, nàng vẫn chưa chắc chắn liệu chuyện đã xảy ra hay chưa, rốt cuộc trong cốt truyện cũng không có sự kiện Tống gia bị lưu đày đến đây như lần này.

Theo nguyên tác đội ngũ lưu đày Lục gia trên đường đã gặp tổn thất thảm trọng, hành trình bị kéo dài, đến khi Lục Bùi Xuyên gặp nạn, họ vẫn còn cách Tuyên Lương vài trăm dặm. Tính theo thời gian, rất có khả năng là trong hai ngày tới sự việc sẽ xảy ra.

"Nãi nãi, con sẽ mang theo xe lừa trống, lương thực và đồ đạc cũng gần hết rồi, con sẽ mang thêm chút đồ về."

"Được." Lục lão phu nhân nhanh chóng bảo các con dâu và Hạnh Nhi cùng mấy tiểu tử giúp chuyển đồ đạc.

Đã nhiều ngày chưa tìm thấy nơi bổ sung vật tư, đồ ăn trên xe ngựa, mễ du và thức ăn cho lừa ngựa đều đã gần cạn kiệt.

Tạm gác lại lo lắng, cả nhà cùng nhau chuyển đồ đạc từ xe lừa sang xe ngựa.

"Ta sẽ đi cùng nàng." Lục Bùi Phong dọn chiếc bàn lùn cuối cùng lên xe ngựa rồi nói.

Hắn đã sắp xếp người ở Tuyên Lương, nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì, chứng tỏ nhị đệ của hắn chưa bị đưa đến đó. Để đề phòng bất trắc, hắn quyết định cũng đi một chuyến.

Tống Minh Diên nghĩ đến việc cả nhà Lục gia đều mang theo ngọc phù bảo vệ nàng tặng, lại có thêm linh trạm mà Ninh Ninh thổi nên dù ở xa vẫn có thể cảm ứng, cảm thấy cũng không cần quá lo lắng. Nàng gật đầu đồng ý: "Được."

Hai người ngồi lên xe lừa, dưới ánh mắt tiễn đưa của già trẻ lớn bé Lục gia, cùng nhóm Ngô Đạt hội hợp.

Phía bên kia, Ngô Đạt đã chuẩn bị sẵn người ngựa để vào thành. Khi thấy Lục Bùi Phong đánh xe lừa đưa thiếu phu nhân đến, hắn liền tiến lên chào đón.

"Lên xe đi." Tống Minh Diên nhích sang một bên.

Lục Bùi Phong lạnh lùng liếc nhìn Ngô Đạt và đám quan sai đi cùng, khiến Ngô Đạt bối rối gãi mũi, chần chừ trong giây lát nhưng vẫn ngoan ngoãn lên xe theo ý thiếu phu nhân.

Thiếu tướng quân lạnh lùng thì kệ hắn, dù sao hắn cũng chỉ là một tên thê nô, ở nhà chẳng có quyền lên tiếng, tất cả đều phải nghe thiếu phu nhân. Chớ sợ, chớ sợ, chỉ là dọa người một chút thôi.

"Đánh xe đi." Lục Bùi Phong ném dây cương về phía Ngô Đạt, rồi chuyển sang ngồi sát bên Tống Minh Diên, không để ai có cơ hội ngồi gần nàng.

Hắn liếc nhìn Đặng Lương đang quan sát Tống Minh Diên, ánh mắt lạnh lùng, thầm cười khẩy. Đừng tưởng hắn không biết, tên tiểu tử này từ đầu đã không rời mắt khỏi A Diên của hắn.

Đặng Lương dường như chẳng mảy may chú ý đến ánh mắt đầy cảnh giác của Lục Bùi Phong, chỉ ôm thanh kiếm, tĩnh tọa trên xe đẩy.

Ngô Đạt nhận lấy dây thừng, không dám có ý kiến, gượng cười ngồi lên xe, vội vàng điều khiển xe lừa hướng thẳng về phía cửa thành.

Huyện thành Tuyên Lương chỉ có ít ỏi vài vị quan sai làm thủ vệ, kiểm tra cũng qua loa. Thấy họ mặc trang phục quan sai, binh lính thủ vệ cũng chẳng hỏi gì nhiều, đã cho phép nhóm bọn họ đi qua.

"Thiếu phu nhân, thiếu tướng quân, hai người đi mua vật dụng đi, nửa canh giờ nữa chúng ta hội hợp tại đây." Vừa vào thành, Ngô Đạt bảo các huynh đệ xuống xe, rồi quay sang dặn dò Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong.

Hiện tại tâm thái của hắn đã ổn định hơn, không còn lo lắng việc họ bỏ trốn, bởi có lo cũng vô dụng. Hơn nữa, hắn cũng tin tưởng vào nhân phẩm của người Lục gia, chắc chắn sẽ không làm điều gì thất thố.

Sau khi thống nhất thời gian gặp lại, Ngô Đạt cùng Đặng Lương liền yên tâm rời đi.

Tống Minh Diên khẽ đá vào chân Lục Bùi Phong, nhắc nhở: "Ngươi đã bố trí người ở huyện Tuyên Lương, vậy chúng ta không cần vội mua đồ, trước tiên cứ đi tìm họ hỏi rõ tình hình xem sao."

Chỉ cần nhìn ánh mắt Lục Bùi Phong loé lên lúc nãy, nàng cũng đoán được hắn đang có việc khẩn cấp, nếu không hắn sẽ không rời khỏi đội ngũ lưu đày. Hiện tại Hoàng đế đã hận Lục gia đến tận xương, chỉ chờ cơ hội tiêu diệt bọn họ.

Lục Bùi Phong dĩ nhiên không thể yên tâm bỏ lại gia quyến ở lại, khi mà phần lớn bọn họ là người già, phụ nữ và trẻ em, chẳng ai có năng lực tự bảo vệ bản thân.

Loading...