TANG VÃN - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-26 11:44:24
Lượt xem: 6,950
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, đoán chuyến công vụ chắc chắn do Yến Kỳ bày trò lưng.
Cả ngày, miệng c.h.ử.i Yến Kỳ ngừng nghỉ.
Không ngờ, ngày xuất phát, Thánh thượng hạ thêm một khẩu dụ.
Lệnh Thế t.ử An Bình Hầu Yến Kỳ theo cùng giám sát.
Đến lúc , đến phiên Thẩm Trạm hình.
Vừa giây còn ấm ức, giây nhe răng, lộ cả hàm răng trắng:
“A tỷ, giờ yên tâm !”
Hắn cùng, Yến Kỳ thể ở kinh thành bám lấy nữa.
Hắn yên tâm.
Còn Yến Kỳ… chắc chắn “vui vẻ”.
Ta thậm chí còn thể tưởng tượng , lúc thánh chỉ, khuôn mặt băng giá sẽ đặc sắc nhường nào.
Mấy ngày mưu tính bố trí, hao hết tâm cơ đẩy A Trạm ,
kết quả tự cũng cuốn theo.
Công toi, nước đổ qua rổ.
Ta họ đường sẽ trừng mắt .
Yến Kỳ tuy rời kinh, như từng rời.
Hắn rời chân , phần thưởng ùn ùn kéo Quận vương phủ.
Hôm nay một hộp trâm ngọc dương chi ấm áp, ngày mai vài bộ đồ trang sức hồng bảo lấp lánh.
Ngày nào cũng trùng, là bảo vật vô giá.
Không còn A Trạm – “thần giữ cửa” – chặn.
Đám đồ suôn sẻ đưa viện của , chất đầy nửa bàn.
Mỗi món quà, đều kẹp một bức thư.
Trên giấy là nét bút mạnh mẽ của .
Viết là những lời thâm tình mềm mại:
“Tang Vãn, nàng thật nhẫn tâm, đến một câu cũng chẳng để , cứ thế rời bỏ . Nàng giải thích gì cả.”
“ vẫn nhịn mà nhớ nàng, đồ tiểu lừa gạt.”
Hắn , những lầm đây đều là của ,
cầu một đầu .
Ít nhất, để c.h.ế.t cũng nhắm mắt.
Tư thế hạ thấp… đến tận trong bụi đất.
Ta tiện tay để thư sang một bên, đổ hết đống châu báu trong hòm .
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Vàng chói, bạc sáng, lấp lánh một đống, đem chọc An An chơi là .
An An đống đồ phát sáng hấp dẫn, chìa bàn tay mũm mĩm nắm, khanh khách.
Tiếng trong trẻo như tiếng chuông bạc.
Quận vương phi đến phòng , thấy cảnh , thôi.
Cuối cùng, bà xuống, bảo hạ nhân lui .
Bà nhắc đến Yến Kỳ, cũng chẳng về những món quà.
Chỉ lặng lẽ :
“Tang Vãn, con tính ?”
Ta còn thể tính ?
Ta xoay xoay chiếc kim bộ diêu, chuỗi minh châu tua rủ rung nhẹ, phản chiếu gương mặt chút hoang mang.
Dẫu giờ là tiểu Huyện chúa kính trọng.
Yến Kỳ, là chiến thần tướng quân khiến cả Đại Lương kiêng nể.
Là Thế t.ử An Bình Hầu, nắm đại quyền binh mã trong tay.
Mây với bùn, sánh nổi?
Huống chi, bắt đầu của với , vốn là một cuộc giao dịch nhắc .
Quận vương phi hiểu.
Ánh mắt bà rơi lên An An đang vui đùa bên cạnh,
giọng mang một tia xót xa:
“ An An mỗi ngày một lớn, con thể giấu nó cả đời.”
Phải… An An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tang-van/8.html.]
Ta nợ An An một danh phận đường đường chính chính.
Ta siết chặt bộ diêu trong tay, lạnh lẽo tỉnh táo trong khoảnh khắc.
Ta quyết.
Chờ Yến Kỳ trở về, sẽ cho tất cả.
Đứa trẻ vô tội, quyền sự thật.
Còn chuyện giữa và … tính .
chờ, chờ mãi, Yến Kỳ trở về là trở về.
Lại là A Trạm bế thẳng từ ngựa xuống.
Người hôn mê, m.á.u me đầy , thở mong manh.
Khi lao khỏi phủ, thấy chính là cảnh tượng .
Đôi mắt A Trạm đỏ ngầu, lấm lem, thấy , giọng khản đặc:
“A tỷ… Yến Kỳ … vì cứu …”
Yến Kỳ… hôn mê.
12
Lần , thương thế còn nặng hơn .
Ta còn kịp hồn cú sốc, xe ngựa của Hầu phủ gấp gáp dừng cổng Quận vương phủ.
Hầu phu nhân nha đỡ, loạng choạng chạy tới mặt , mở miệng, nước mắt rơi lã chã:
“Tang Vãn… Huyện chủ… xin con, xin con cứu lấy Kỳ nhi một nữa…”
Cục diện , khác .
Lần là nha Hầu phủ, còn giờ, là nghĩa nữ Quận vương phủ.
Ta quyền lựa chọn cứu.
bỏ qua ánh mắt A Trạm – chan chứa áy náy và van nài.
Hắn là vì cứu A Trạm mà thành thế …
Thôi .
Coi như là vì A Trạm.
Ta bước An Bình Hầu phủ.
Bao ngày xa cách, nơi đây đổi nhiều, nhưng cũng chẳng khác gì.
Vẫn gian phòng quen thuộc , bày biện quen thuộc .
Chỉ khác là những chậu hoa cỏ từng chăm từng lá, từng nhành —
khi rời , héo úa tàn tạ.
Vàng khô, mất hết sức sống.
Như chính Yến Kỳ đang giường .
Hầu phu nhân đôi mắt sưng đỏ, bàn tay run rẩy túm chặt ống tay áo .
“Tang Vãn, con sách cho nó .
Biết Kỳ nhi sẽ tỉnh .”
“Lần con còn gọi nó tỉnh, nhất định cũng thể.”
Chưa kịp đợi đáp,
A Trạm sải bước chắn mặt , chắn hết ánh của Hầu phu nhân.
“A tỷ chỉ cố hết sức, nàng đại phu.”
Hắn ngừng , cằm siết chặt, từng chữ từng chữ đều như đinh đóng cột:
“Nếu thực truy xét, thì Thế t.ử vì cứu mà hôn mê bất tỉnh. Có chuyện gì, Hầu phu nhân cứ trút hết lên .”
Hầu phu nhân thành tiếng, chẳng gì thêm, chỉ bảo cứ tận tâm.
A Trạm nghiêng , vỗ vai ,
hạ thấp giọng, chỉ để hai thấy:
“A tỷ, đừng tự tạo áp lực cho .”
Nói xong, xoay khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn và Yến Kỳ.
Không gian lặng như tờ, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của Yến Kỳ, và tiếng tim đập.
Ánh mắt dừng nơi đầu giường —
chiếc hộp gỗ nhỏ , bên trong vẫn đặt quyển thoại bản xong .
Ta bước đến, cầm sách lên, ngón tay lướt qua những trang giấy cuộn.