Lai Phúc lắc lắc cái đầu, lên núi một đoạn, Thẩm Tầm lấy bộ áo giáp của Lai Phúc từ trong gian , mặc cho nó thì trong lòng mới yên tâm hơn chút.
Lai Phúc và Tiểu Hắc như hình với bóng phía Thẩm Tầm. Dao tinh thạch xuất hiện trong tay, Thẩm Tầm men theo vết bánh xe lên.
Bên trái là bức tường đất cao tới hai mét, xuống bên là cây cối xanh um, càng lên cao đường càng rộng.
Vết bánh xe đường núi càng lúc càng rõ ràng, bức tường đất bên trái là những rễ cây màu xanh cuộn to cỡ cái đầu .
Những rễ cây xanh đó khi Thẩm Tầm và Lai Phúc ngang qua liền duỗi .
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Tầm đầu , thấy rễ cây khi chạm bộ giáp Lai Phúc liền rụt .
Thẩm Tầm vung d.a.o tinh thạch c.h.é.m đám rễ đang cuộn đó, rễ cây đau liền thụt trong tường đất.
Trên mặt tường để những cái lỗ đen ngòm. Thẩm Tầm quét mắt qua, mặt tường lúc nãy qua, những rễ cây đó đều rụt về, đoán chừng là rễ của cùng một loại thực vật dị hóa.
Vài phút , những cái rễ rụt đó vươn . Nhìn kỹ thì thấy vết thương cắt rễ lúc nãy giờ chỉ còn một vệt mờ màu nâu nhạt, nhưng độ dài vươn của chúng so với lúc nãy dường như dài hơn ít.
Chúng chiếm gần một nửa con đường, hình to lớn của Lai Phúc ép sát mép đường, đất đá chân nó rơi xuống vực.
Hơn một tiếng đồng hồ mới đến lưng chừng núi. Đứng ở khúc cua của đường núi, Thẩm Tầm lấy ghế gấp trong gian , xuống nghỉ ngơi.
Lúc trời sắp tối, mà cô mới chỉ leo đến lưng chừng, mắt vẫn còn một nửa chặng đường.
Lấy cơm nước từ gian , cô cũng chuẩn một ít đồ ăn cho Lai Phúc và Tiểu Hắc, bên vệ đường ăn.
Chẳng mấy chốc Thẩm Tầm ăn xong, nhưng Lai Phúc vẫn đang ăn, mắt thấy trời sắp tối hẳn, "Mày trông chừng nó nhé."
Thẩm Tầm dặn dò Tiểu Hắc xong, xách d.a.o tinh thạch lên phía . Tiểu Hắc vươn một dây leo quấn lấy cổ tay Thẩm Tầm.
Lực kéo của nó khiến Thẩm Tầm bước nổi bước nào, sự cảnh giác trong lòng Thẩm Tầm tăng thêm vài phần.
Tuyền Lê
Đến Tiểu Hắc còn thận trọng như , xem cái cây nhỏ đỉnh núi đơn giản chút nào.
"Không , tao một lát về." Thẩm Tầm xong Tiểu Hắc mới buông tay, con báo đang ăn.
Tiểu Hắc theo, bóng dáng Thẩm Tầm nhanh biến mất khúc cua. Lai Phúc ngẩng đầu lên khỏi chậu thức ăn, bóng lưng chủ nhân biến mất gầm nhẹ hai tiếng.
Tán lá rậm rạp che khuất bóng dáng Thẩm Tầm, trời tối đen như mực. Lai Phúc l.i.ế.m sạch thức ăn trong chậu, rạp xuống đất, chiếc ghế gấp mặt, gác đầu lên hai chân .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-thien-tai-tich-tru-hai-ty-vat-tu-an-minh-song-sot/chuong-625.html.]
Trong khu rừng tối tăm, Thẩm Tầm đeo kính ban đêm , nhưng cũng chỉ miễn cưỡng thấy vật thể.
Nhắm chuẩn điểm dừng chân phía , Thẩm Tầm dịch chuyển tức thời qua đó. Sau khi qua hai khúc cua nữa, Thẩm Tầm lờ mờ thấy tiếng chuyện trong rừng.
Nhìn vết bánh xe mặt đất, Thẩm Tầm men theo dấu vết cẩn thận tiến gần.
"Đại ca sẽ chứ?"
"Cậu đang nghĩ cái gì thế, Viễn mà chuyện gì ."
" đấy, xuống đó chuyện chứ Viễn cũng chẳng ."
Nấp cây, Thẩm Tầm cũng chỉ loáng thoáng ba giọng , cuộc đối thoại của ba truyền rõ tai Thẩm Tầm.
Xem bọn họ xuống . Cô ló đầu về phía đó, thấy năm đang cách đó xa.
Trong đó ba gần , vẻ tiếng bàn tán là của ba họ.
Hai còn thì mỗi dựa một cây cách đó xa, trời tối quá nên rõ, Thẩm Tầm cũng phân biệt là nam nữ.
Ở đất trống giữa họ đỗ hai chiếc xe địa hình cải tạo. Căn cứ vết bánh xe đất, Thẩm Tầm phát hiện của họ xuống đó ước chừng hai ngày .
"Ai ở đó?" Soạt! một tiếng, mười mấy chiếc lá cây bay vèo từ phía bên tới, cắm phập chỗ Thẩm Tầm .
Gần như ngay tức khắc, mấy đang nghỉ đất bật dậy, chạy về phía những chiếc lá gim xuống.
Mười mấy chiếc lá cắm sâu xuống đất, và cả cây bên cạnh, ăn sâu gỗ ba phần.
Người đàn ông những chiếc lá cắm mặt đất, nhíu chặt mày.
"Sao ai?"
"Có lúc nãy nhạy cảm quá ?" đàn ông xổm xuống, nhổ chiếc lá cắm đất lên.
Chiếc lá mềm mại trong tay cứng như kim thép. Người đàn ông đưa chiếc lá lên mắt , chiếc lá tuột khỏi tay rơi xuống đất.
" đấy, đại ca ở đây, cũng đừng thần hồn nát thần tính quá, thả lỏng chút ."
đàn ông để ý đến lời của mấy , mà xổm xuống, kiểm tra kỹ lưỡng một nữa.
Khi thấy dấu chân mặt đất, đồng t.ử đàn ông co rút . Vừa thực sự ở đây.