Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng - Chương 172: Thế giới cực hàn (77)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-04 09:37:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm đó, Lâm Sơ trải qua đêm yên bình nhất kể từ khi bước thế giới cực hàn.

Sáng hôm , khi kết thúc bài tập buổi sáng, cô đang cuộn tròn ghế lười ăn sáng thì thấy bên ngoài vang lên tiếng leng keng loảng xoảng.

Lâm Sơ đành thu tô mì thùng cắm trại gian, khoác áo phao, đẩy cửa bước ngoài. Cô thu hồi chiếc nhà xe kho phương tiện, đó đặt chiếc giường gỗ ở phòng ngủ trở như cũ.

Làm xong tất cả, cô đến bên cửa sổ tìm hướng phát âm thanh kéo rèm lên.

Bên ngoài, Phùng Soái đang ôm cái dàn nóng điều hòa tháo , lạch bạch bước nhà.

Lâm Sơ mở cửa phòng ngủ, thấy Phùng Soái từ phòng đối diện , tay trống trơn, dàn điều hòa biến mất.

Thấy cô, vẫy tay vô cùng tự nhiên: “Hey, Lâm Sơ, chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng.” 

Cô gật đầu đáp.

Thấy trong tay Phùng Soái cầm búa, xẻng và một cái xô, Lâm Sơ khó hiểu: “Cậu định gì đấy?”

Phùng Soái hất cằm ngoài cửa sổ, nhún vai: “Băng tuyết nhiều như , định vét một ít mang theo. Lỡ thế giới cực nóng thì còn cái để hạ nhiệt.”

Thảo nào tháo cả dàn điều hòa.

“Đi cùng ?”

Đối diện với lời mời của Phùng Soái, Lâm Sơ chỉ lắc đầu. Hắn tiếc nuối nhún vai, tự sân đào tuyết.

Tuyết thì cô cũng định tích trữ, nhưng lúc ăn sáng .

Biết tiếng động là của Phùng Soái, Lâm Sơ khóa cửa phòng ngủ, thu giường gỗ, thả nhà xe di động nữa.

Lần nơi trú ẩn để ăn, mà luôn trong nhà xe từ tốn ăn hết bữa sáng.

Xong bữa, cô mặc áo giữ nhiệt, cầm bộ đồ nghề sân đào tuyết.

Phùng Soái đào mấy xô , thấy cô còn hào phóng nhường luôn hai cái xô lấy từ nhà bên.

Lâm Sơ cũng chẳng khách sáo.

Cô ít , còn Phùng Soái thì thuộc dạng ngừng miệng.

Dù cô đáp , vẫn thể tự biên tự diễn cả buổi.

mấy chuyện linh tinh như tối qua ngủ ngon, sáng dậy đau cổ, bla bla…

Lâm Sơ thỉnh thoảng “ừ”, “ồ”, “” một tiếng.

Thế mà hai đào tán gẫu tới tận hơn 11 giờ.

Phùng Soái bê hết tuyết về phòng , vẫy tay với Lâm Sơ: 

“Có duyên gặp , bạn !”

12 giờ trưa, khi Lâm Sơ bê hết tuyết nhà thì tiếng thở ở phòng phía bắc biến mất.

Phùng Soái .

Lâm Sơ chỉ khựng một giây, kéo rèm , thu sạch tuyết gian.

Cả buổi chiều, cô ở trong nơi trú ẩn, theo công thức tivi nhỏ đủ món ngon cho .

Đôi khi cái nồi áp suất còn “chê” cô nấu dở.

Lâm Sơ ăn mãi vẫn thấy ngon.

Tối mịt, ăn xong cơm tối, cô rời khỏi nhà xe, tìm một căn hộ tầng 1 ở, tháo điều hòa và cục nóng, tiện thể khuân luôn máy giặt và máy sấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-172-the-gioi-cuc-han-77.html.]

Khu dân cư nhiều nhà mở toang cửa, cô tiện thể dạo một vòng, quả nhiên tìm bộ sofa module ưng ý, tủ để đồ và vài món nội thất lớn khác.

Thứ nào hợp ý là cô thu luôn gian.

Hiện tại dùng thì cứ để đấy, nơi trú ẩn nâng cấp, kiểu gì cũng sẽ dùng đến.

Chỉ điều đồ ăn và nước uống thì chẳng còn sót chút nào.

Chủ cũ mang cái gì mang hết, phần còn mang cư dân quanh đây quét sạch từ lâu.

Thậm chí đồ hết hạn Lâm Sơ cũng chẳng tìm thấy.

Trong cái thời tiết lạnh lẽo như , dù bao bì ghi hết hạn thì đồ ăn bên trong vẫn còn ăn , ai bỏ phí.

, cô thu khá nhiều đồ dùng bếp núc còn mới toanh như bát đĩa, hộp cơm, túi zip khóa kéo…

Trước khi , cô còn phát hiện hai cái máy bán hàng tự động đông hỏng, đồ bên trong chẳng còn gì.

Lâm Sơ lợi dụng đêm tối vắng thu hết hai cái máy gian.

Xong việc, cô căn hộ cũ mà rời khỏi khu dân cư, hơn một cây tìm một khu khác, chọn một căn tầng 1 trống, đủ các bước bảo vệ như tối qua mới thả nhà xe , tiến nơi trú ẩn.

Hai cái máy bán hàng tự động, cô lấy luyện kỹ năng luôn.

Lần vẫn như cũ, chẳng đổi đặc biệt gì. Máy chỉ từ hỏng thành dùng , vẫn còn xa mới đạt đến loại tự động bổ sung hàng hóa như cô mong .

Lâm Sơ thu hai cái máy vô dụng , định tìm cơ hội vứt .

Đồng thời, cô chú ý đến thông báo hệ thống bật lên:

[Thiên phú kỹ năng: Biến phế thành bảo Cấp 3 

Độ thuần thục: 200/500 

Mỗi thể biến 1 vật phẩm bỏ (hoặc hư hỏng) thành đồ thể dùng . Độ hỏng càng nặng, khả năng biến thành vật phẩm cao cấp càng lớn! 

PS: Thời gian hồi chiêu 20 phút, mỗi ngày dùng 5 . Có thể nộp điểm tích phân để rút ngắn thời gian hồi chiêu, 1 phút cần 5 điểm tích phân, mỗi ngày rút ngắn tối đa 40 phút.]

Kỹ năng “biến phế thành bảo” lên cấp 3.

Ngoài việc dùng mỗi ngày tăng từ 3 lên 5, thời gian hồi chiêu giảm, nhưng thể nộp điểm tích phân để rút ngắn.

Giả sử dùng xong kỹ năng, hồi chiêu bắt đầu, cô nộp một 100 điểm tích phân là thể lập tức sử dụng kỹ năng mà cần chờ nguội.

mỗi ngày chỉ rút ngắn tối đa 40 phút, tức là mỗi ngày cô chỉ như thế 2 .

Mà cái giá trả cũng hề rẻ. Tổng tài sản hiện tại của Lâm Sơ chỉ 1930 điểm tích phân, tính chỉ đổi 19 thôi.

Hệ thống đúng là nghĩ trăm phương nghìn kế để moi điểm của cô.

Lâm Sơ đống điểm tích cóp khổ sở, chỉ chỉ thẳng mũi hệ thống mà mắng nó là đồ tư bản hút máu.

May mà bình thường dùng để sửa mấy món linh tinh thì cần rút ngắn thời gian hồi chiêu. nếu gặp tình huống như đối phó với Takayama Ryoko, cơ chế cô sẽ chủ động hơn nhiều.

Mấy ngày cuối cùng ở thế giới cực hàn, Lâm Sơ cũng nghỉ ngơi.

Ngoài việc chờ đợt tuyết tiếp theo, gần như bộ thời gian cô đều ngâm trong bếp.

Trong thời gian ở thế giới cực hàn, đồ ăn nóng cô tiêu thụ nhiều, đặc biệt là mấy loại tiện lợi như cơm nắm và sủi cảo.

Thế nên , mỗi loại cô đều nhiều.

Máy nhào bột, lò nướng, máy bánh mì, bếp ga, lò hấp, nồi chiên dầu… gần như tất cả thiết cô tìm trong khu dân cư đều chạy hết công suất, ngừng nghỉ.

Trong đó, máy nhào bột và lò nướng còn quá tải mà ngừng hoạt động. Lâm Sơ dùng “biến phế thành bảo” sửa một cách nhẹ nhàng.

Đến cuối cùng, cô thậm chí còn chuẩn sẵn nguyên liệu, hướng dẫn Tiểu Nhị bỏ cái gì thiết nào, giao hết cho nó . Còn cô thì ung dung phòng khách gói sủi cảo.

Loading...