Chỉ một lát , Lâm Sơ liền thấy giữa các khe ngón tay đen gầy của lão Dương xuất hiện một vật gì đó trong suốt, lẫn chút màu trắng nhạt.
Thứ đó ngọ nguậy hai cái, dường như còn tiếp tục chui sâu trong. Lâm Sơ lập tức bước tới, tóm lấy con tuyết trùng .
Tuyết trùng giãy giụa vài cái trong tay cô.
Cảm giác lạnh buốt của vật thể dạng sợi đang ngoe nguẩy trong lòng bàn tay thực sự dễ chịu chút nào.
Lâm Sơ lập tức nộp cho hệ thống.
Tuyết trùng trong suốt mỏng, cô sợ chỉ cần chớp mắt một cái là mất dấu, nộp hệ thống là an nhất.
Lại thêm 20 điểm tích phân túi, Lâm Sơ nấn ná thêm, định thì phát hiện sàn in đầy dấu chân ướt của .
Cô vội xổm xuống, rút một chiếc khăn trong túi lau sạch dấu chân của .
Còn dấu chân của Dương Thiên Thiên thì cô lau…
Giường lão Dương ướt thành một mảng thế , dì tóc xoăn cần đoán cũng là ai , lau ngược thành thừa thãi.
Hơn nữa…
Thời gian còn nhiều.
Cô thấy tiếng bước chân của dì tóc xoăn hành lang .
Xử lý xong dấu chân của , Lâm Sơ lập tức về phòng ngủ, khóa trái cửa .
Chưa đầy vài giây , cửa chính chìa khóa mở .
Dì tóc xoăn đang ngân nga một giai điệu khó , tâm trạng vẻ .
khi thấy dấu chân nước dẫn thẳng phòng Dương Thiên Thiên, tiếng ngân nga lập tức tắt ngóm.
“Ầm” một tiếng, bà đặt chậu tuyết xuống đất, chạy ù phòng ngủ, thấy lão Dương đang đau đớn co ro như con tôm, lập tức bật mode c.h.ử.i đổng.
“Con nhỏ trời đ.á.n.h Dương Thiên Thiên! Đó là bố mày đấy! Mày thể mong bố mày một chút ! Bảo mày hứng tuyết thì mày , bố mày khó khăn lắm mới hứng về, thì mày dội nước nóng lên ông !”
Lại một tràng c.h.ử.i rủa liên tu bất tận, Lâm Sơ dựa đầu giường lặng lẽ .
Với năm giác quan hiện tại của cô, cô rõ trong lúc mắng chửi, dì tóc xoăn còn lục lọi gì đó giường.
Cuối cùng hình như tìm thấy gì, bà thở phào một thật dài.
Lâm Sơ nheo mắt, nghĩ tới con tuyết trùng nộp cho hệ thống.
Bà đang tìm thứ đó ?
Dù rõ dì tóc xoăn vì tìm thấy con tuyết trùng mà thở phào , nhưng chuyện chứng thực nhiều phỏng đoán của cô.
Quả nhiên gặp nước nóng, tuyết trùng sẽ ép khỏi cơ thể.
Hơn nữa lão Dương cũng giống cô, tuyết trùng đều từ trong tai chui , tạm thời thể cho rằng chúng cũng từ tai chui .
Với những gì quan sát , mỗi mỗi chỉ đúng một con tuyết trùng.
Mắng trong phòng còn , dì tóc xoăn chạy đập cửa phòng Dương Thiên Thiên, tiếp tục mắng thêm một tràng nữa.
Mãi đến khi hàng xóm tức tối sang gõ cửa bảo bà đừng gào nữa thì bà mới chịu dừng.
Dừng việc gì , chẳng bao lâu bà gõ cửa phòng Lâm Sơ.
Gõ một lúc, bà vặn tay nắm cửa, cửa khóa trái, mở .
Sắc mặt bà lập tức đổi.
kịp nổi trận lôi đình thì cửa “két” một tiếng mở .
Sau cánh cửa là Lâm Sơ đang vịn cửa , tay ôm đầu, yếu ớt bà.
Chăn gối giường lộn xộn, rõ ràng là từ đó bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-102-the-gioi-cuc-han-7.html.]
“Dì… chuyện gì ạ?”
Thấy tình trạng , dì tóc xoăn lập tức nở nụ .
“Vẫn là cháu gái lớn của dì ngoan. Cháu vẫn ở đây ngủ , tiếng động gì kỳ lạ tỉnh chứ?”
Ánh mắt dì tóc xoăn đầy vẻ dò xét.
Lâm Sơ túm vài lọn tóc, chút mơ màng bà: “Cháu hình như thấy tiếng ồn… cũng là mơ thật…”
“Ồn đến mức đầu cháu càng đau hơn, yên tĩnh một chút thì tiếng dì gõ cửa, lúc đầu cháu còn tưởng đang mơ…”
Nói cô liếc tay nắm cửa.
Dì tóc xoăn lập tức hiểu, là tiếng vặn tay nắm cửa khiến cô tỉnh, nhận là thật mới mở cửa cho .
Nghĩ đến đứa con gái cứng đầu của , dì tóc xoăn càng Lâm Sơ càng hài lòng.
“Cháu gái nghỉ ngơi , nhà dì chút chuyện, ồn đến cháu là .”
Nói xong còn chủ động khép cửa giúp Lâm Sơ.
Lâm Sơ tay nắm cửa vẫn đang ấn xuống, mặt đổi sắc, chỉ ôm đầu giường.
“Ơ, cháu lớn…”
Cửa đột nhiên đẩy , Lâm Sơ yếu ớt lùi vài bước, khó hiểu phụ nữ .
Thấy Lâm Sơ chỉ giật chứ gì bất thường, dì tóc xoăn mới hài lòng gật đầu.
“Ôi c.h.ế.t, trí nhớ dì tệ quá, quên mất định gì, cháu nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Lần mới thật sự đóng cửa.
Lâm Sơ tiến lên khóa trái cửa , mới xuống giường.
Cô rõ, dì tóc xoăn đang thử cô.
Thật cô cũng sợ bà thực sự phát hiện gì, chỉ là còn vài chuyện cô cần mượn dì tóc xoăn để xác nhận.
Thôi thì nhịn bà thêm vài ngày .
Nghe thấy dì tóc xoăn cuối cùng cũng yên tĩnh, bưng tuyết đào về bếp bắt đầu nấu cơm tối, Lâm Sơ mới dậy trở về nơi trú ẩn.
Đến giờ ăn tối của cô .
Thời tiết lạnh, Lâm Sơ ăn cái gì đó cay cay.
May mà trong gian vẫn còn một thùng lẩu tự sôi lớn mà cô lục ở trạm chuyển phát nhanh đây.
Cả thùng lẩu qua “biến phế thành bảo”, giờ đều là đồ thể ăn .
Lâm Sơ lôi hai hộp: một hộp lẩu bơ bò tê cay, một hộp lẩu dê tê cay.
Làm nóng lẩu theo đúng hướng dẫn, lấy thêm một hộp cơm nấu sẵn đó, Lâm Sơ xếp bằng sàn phòng sinh hoạt ăn ngon lành.
Bên ngoài tuyết bay đầy trời, trong nhà ăn lẩu cay xè xè, cuộc sống đúng là quá hạnh phúc.
Nếu vài tiếng Lâm Sơ trải qua cơn đau đầu nứt cả óc, cô thật sự nghĩ đang ở trong căn trọ nhỏ, sống một ngày bình thường mà thoải mái.
Đến đêm, khi tập thể lực xong, tắm nước nóng sảng khoái, cô định lên giường thì bên ngoài vang lên tiếng động lớn.
Đây chính là cái dở của việc sống chung với khác.
Hễ động tĩnh là cô xem .
Lâm Sơ cam chịu mặc đồ giữ nhiệt bước khỏi nơi trú ẩn, lên giường trong phòng ngủ, chăm chú ngóng bên ngoài.
“Lão Dương, khuya thế ông định ?”
“Mình ơi… đầu hết đau , nhưng lạnh quá…”