Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 85

Cập nhật lúc: 2025-10-02 11:20:31
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Căn cứ của các bác sĩ nào khác ?”

Vương Duệ lắc đầu đầy bất lực.

“Không còn ai cả, chỉ hai y tá thôi. Chỗ chúng là căn cứ nhỏ, chẳng bác sĩ nào chịu đến cả. Bác sĩ Lưu cũng vì mối giao hảo từ t.h.ả.m họa với thị trưởng Lý nên mới đồng ý ở đây lâu dài.”

Lâm Sơ cũng đang loanh quanh khu một chút, xem chỗ nào thích hợp để kiếm thêm bùn đất .

Nghe Vương Duệ , cô liền sảng khoái đồng ý.

“Được, sẽ cùng xem , nhưng dám chắc là thể chữa khỏi cho .”

Vương Duệ giờ đây đúng là đang trong tình thế “còn nước còn tát”, Lâm Sơ chịu sang xem giúp là mừng lắm .

Thấy vẻ mặt của Vương Duệ, Lâm Sơ họ thực sự hết cách, nên cũng để khỏi mất lòng.

“Anh đợi một lát, lấy hộp thuốc.”

Lâm Sơ đóng cửa sổ, kéo rèm trở về căn cứ bí mật, tìm Tiểu Nhị đang bận rộn cho cá ăn.

“Tiểu Nhị, lát nữa ngoài một chuyến, ngươi cứ ở phòng bên ngoài, trông nhà cẩn thận.”

“Nếu kẻ nào định xông , ngươi đấy.”

Nói đến đây, Lâm Sơ liếc mắt chiếc xẻng ở góc tường.

Tiểu Nhị lập tức hiểu ý.

“Chủ nhân yên tâm, Tiểu Nhị nhất định sẽ trông nhà cẩn thận cho ngài!”

Dặn dò Tiểu Nhị xong, Lâm Sơ mới dẫn nó khỏi căn cứ, bảo nó trốn sẵn trong căn phòng bên cạnh. Sau đó, cô lấy hộp cứu thương chuẩn sẵn từ trong gian mở cửa sổ.

Vương Duệ thấy cô mở cửa, đang định đưa tay đỡ thì thấy Lâm Sơ một tay chống lên bệ cửa sổ, nhún một cái nhẹ nhàng nhảy ngoài. Động tác của cô dứt khoát đến mức khi tiếp đất, con thuyền gần như hề chao đảo.

Lâm Sơ cầm lấy hộp cứu thương đặt bệ cửa, đóng cửa sổ . Vừa đầu, cô thấy Vương Duệ đang há hốc mồm , mấy định gì đó nhưng thốt nên lời.

Lâm Sơ cong môi , “Trước buồn chán nên tập võ một thời gian.”

“Thật, thật lợi hại.”

Vương Duệ khó khăn lắm mới tìm giọng của , lắp bắp khen một câu.

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Hắn ngay phụ nữ đơn giản, tuyệt đối thể dễ dàng đắc tội.

Pha biểu diễn của Lâm Sơ, ngay cả một đội trưởng đội trị an như cũng thể nhẹ nhàng đến thế.

Lâm Sơ liếc gò má phần thất thần của , gì thêm.

Cô cố tình phô diễn tài năng mặt Vương Duệ, ít nhiều cũng là ý dằn mặt .

Lần hệ thống đưa cô đến gần một căn cứ của sống sót, buộc cô tiếp xúc với những bản địa của thế giới .

Muốn yên tĩnh như ở thế giới là điều thể, nhưng chỉ cần khiến đối phương dạng , để họ gây chuyện trong mười chín ngày còn , thì mục đích của cô đạt .

Vương Duệ vội vã đến nên lái ca nô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-85.html.]

Sau một thoáng ngỡ ngàng, nhanh chóng nhớ nhiệm vụ của , vội vàng khởi động động cơ, chở Lâm Sơ hướng về phía sườn đồi nhỏ.

Quãng đường chỉ vài trăm mét, bằng ca nô đầy ba phút tới nơi.

Lâm Sơ xách hộp t.h.u.ố.c bước xuống, Vương Duệ khóa ca nô cẩn thận rảo bước lên dẫn đường cho cô.

Đây là đầu tiên Lâm Sơ đặt chân đến căn cứ của sống sót sườn đồi.

quan sát từ xa, nhưng khi thực sự mảnh đất , cô mới thấy rõ tình hình nơi đây.

Những dãy lều trại phía dỡ một nửa, nửa còn dựng ngay ngắn ở giữa sườn đồi.

Hơn mười giờ đêm, nếu là ngày tận thế thì đây mới là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu.

kể từ khi tận thế ập đến, nước và điện đều cắt, vật lộn để sinh tồn, ngày ngày việc cật lực để đổi lấy chút vật tư sống qua ngày.

Giờ , phần lớn chui lều nghỉ ngơi.

Chỉ còn một vài sống sót bên ngoài lều, hoặc là ngây về phía xa xăm, hoặc là túm tụm trò chuyện.

Thấy Vương Duệ dẫn Lâm Sơ từ ca nô lên, những còn thức đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía họ.

Vương Duệ chỉ cần liếc mắt một vòng, tất cả liền thu tầm mắt.

“Họ chỉ thôi. Bị nhốt ở một nơi nhỏ bé thế , gì giải trí nên thấy mới, chuyện lạ là tò mò ngay. Bác sĩ Lâm, mong cô đừng để tâm.”

Lâm Sơ để ý thấy thái độ tuân phục của đối với Vương Duệ, trong lòng thầm gật gù. Lúc , cô khỏi đáp lời:

“Căn cứ của các quản lý quy củ.”

Nghe Lâm Sơ khen, Vương Duệ bất giác ưỡn n.g.ự.c tự hào, “Đều là công của thị trưởng Lý chúng cả.”

Trong lúc chuyện, cả hai bước qua một cổng sân và tiến một tòa nhà nhỏ.

Tòa nhà trông lớn hơn những căn biệt thự xung quanh một chút. Ở thế giới cũ của Lâm Sơ, những nơi như thế thường là phòng kinh doanh của các khu biệt thự.

Quả nhiên, ý nghĩ đó lóe lên trong đầu, cô Vương Duệ giới thiệu.

“Tòa nhà vốn là phòng kinh doanh của khu biệt thự. Sau khi chúng đến đây, nó trở thành văn phòng việc. Thị trưởng thường ngày việc ở đây, phòng y tế cũng đặt tại đây luôn.”

Vương Duệ dẫn Lâm Sơ đến cửa một căn phòng.

Chưa kịp trong, Lâm Sơ thấy tiếng rên rỉ đau đớn từ bên trong vọng ."

"Vương Duệ cau mày, sang Lâm Sơ.

“Lúc , vẫn tỉnh.”

Hình như bên trong thấy tiếng động, một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, và ngay giây , cánh cửa bật mở từ bên trong.

Một cái đầu ướt đẫm mồ hôi ló từ cánh cửa.

“Đội trưởng Vương, cuối cùng cũng về !”

Cô gái mặt tròn vốn đang tiu nghỉu như đưa đám, nhưng ngay khoảnh khắc trông thấy Vương Duệ, vẻ mặt cô lập tức sáng bừng lên như vớ cứu tinh.

 

Loading...