“Luyện cái bí quyết cả. Muốn dạy cũng , nhưng một điều kiện trao đổi.”
"Lê Dương vẫn còn ngà ngà say, dẫn Lâm Sơ luồn qua cửa của một tiệm tạp hóa.
Cả hai len lỏi qua mấy khúc quanh co xuống một tầng hầm, nơi một đàn ông trung niên đang chờ sẵn.
Lâm Sơ Lê Dương gọi đàn ông đó là “”.
“Đây là đồng nghiệp của con. Chị giỏi lắm, nhưng đang cần giúp một việc.”
Lê Dương kéo đàn ông trung niên một góc, thì thầm to nhỏ một hồi lâu.
Từng câu từng chữ họ đều lọt tai Lâm Sơ, sót một lời.
Phải công nhận, đúng là nhà khác, cha Lê Dương quả thực bao bọc quá kỹ.
Anh sức đảm bảo cho Lâm Sơ, mãi đến lúc đàn ông trung niên mới chịu buông xuôi, kèm theo lời cảnh cáo: “Chỉ thôi đấy, .”
Người đàn ông trung niên lườm Lê Dương một cái cháy mặt, sang mỉm với Lâm Sơ.
“Thằng nhóc Lê Dương hứa với cô , thì sẽ giúp. nhớ kỹ, tuyệt đối để lộ chuyện ngoài.”
Người đàn ông dẫn Lâm Sơ và Lê Dương căn phòng trong cùng.
Nói là phòng thiết , nhưng thực chất bên trong khá đơn sơ, chỉ duy nhất một chiếc máy tính quang học cồng kềnh.
Trên đường đến đây, Lê Dương kể cho cô rằng mợ của ở phòng quản lý dân cư. Cậu của mối để cho cô một phận mới.
“Lê Dương, mày ngoài chờ .”
Người ngăn cho Lê Dương tò mò thiết .
“Keo kiệt, một tí mất miếng thịt nào .”
Lê Dương ngoài miệng thì cằn nhằn, nhưng cũng cố nữa mà . “Vậy con ngoài uống ké chai rượu quý của chắc nhỉ.”
Miệng , tay thuần thục đến tủ rượu, lôi một chai.
“Xì...”
Vẻ mặt lộ rõ sự xót của, nhưng cũng ngăn cản, chỉ đóng cửa dẫn Lâm Sơ đến máy móc bắt đầu thao tác.
“ cô thuyết phục thằng nhóc Lê Dương thế nào, nhưng hy vọng cô đừng kéo nó rắc rối. Thằng bé nhà chúng đơn giản lắm.”
Lâm Sơ bên cạnh gật đầu lia lịa.
“Xong , cô qua đây nhập thông tin cho.”
Người đàn ông dứt lời, cơ thể bỗng mềm oặt, đổ gục xuống. Lâm Sơ nhanh tay đỡ lấy ông , nhẹ nhàng đặt sang một bên.
Vóc dáng cao một mét tám dần thu nhỏ , trả về gương mặt thật của Lâm Sơ. Bộ quần áo vốn vặn với vóc dáng của Trời Xanh bỗng trở nên rộng thùng thình cô.
Không một giây trì hoãn, Lâm Sơ lập tức máy tính quang học, dùng chính võng mạc của để đăng ký một phận mới.
Sau khi đăng ký xong, cô dùng kỹ năng ngụy trang, biến thành Du Thượng Thành - kẻ c.h.ế.t tay cô lúc , và tiếp tục đăng ký thêm một phận nữa.
Ngay khi phận thứ hai tạo xong, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Lâm Sơ cần đầu , một bóng nhỏ bé từ bên cạnh cô lao vút .
Cánh cửa mở , tiếng ngã phịch xuống đất cũng đồng thời vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-579.html.]
Tiểu Tứ kéo Lê Dương phòng, đặt cạnh của .
Lâm Sơ thì nhanh chóng đổi dữ liệu camera giám sát máy tính quang học, thuận tiện chờ kỹ năng ngụy trang hồi .
Bảy mươi lăm phút , Lâm Sơ một nữa xuất hiện trong hình dạng của Trời Xanh bên cạnh chiếc ghế sô pha tầng hầm, lay tỉnh Lê Dương đang ôm chai rượu ngủ say sưa.
“Ể, Trời Xanh, hai xong ?”
Anh ngó nghiêng lưng Lâm Sơ.
“Cậu ?”
“Cậu thấy ngủ say quá nên bảo ông việc , dặn đợi tỉnh rượu hãy gọi.”
Lê Dương chút nghi ngờ, chỉ gãi đầu: “Hình như cũng uống nhiều lắm nhỉ.”
Nói ợ lên một cái nồng nặc mùi rượu, xuống chai rượu vơi một nửa bàn.
“Chà, rượu nặng thật.”
“Đi thôi, thôi Trời Xanh! Chúng mau đến chỗ , hứa dạy đấu võ mà.”
Lâm Sơ gật đầu, đợi Lê Dương mới lẽo đẽo theo .
“Hình như gần đây một võ quán, chúng đến đó .”
Mắt Lê Dương sáng rỡ, gật đầu lia lịa.
Hai rời khỏi cửa tiệm của , vòng vèo qua mấy con hẻm nhỏ dừng ở một ngõ cụt.
Bốn bề vắng lặng, Lê Dương chút hoang mang.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Này Trời Xanh, nhớ nhầm đường ? Ở đây gì võ quán nào?”
Bóng gầy gò phía dừng bước.
Năm giây , Lê Dương ngơ ngác con ngõ vắng tanh một bóng , chân mày nhíu chặt .
“Quái lạ, rõ ràng ăn xong định đến võ đài ngầm cơ mà, lạc đến tận đây?”
“Trời ạ, qua hơn hai tiếng á? Mình mà lâu thế nhỉ?”
Anh con ngõ tối om mặt, rùng một cái vội vàng trở , đồng thời mở máy tính quang học lên để kiểm tra vị trí của .
Một tay theo thói quen đút túi quần, đột nhiên móc một viên t.h.u.ố.c màu trắng.
Viên t.h.u.ố.c bọc trong một mảnh giấy nhỏ, giấy chỉ ba chữ: “Viên Đấu Võ”.
Viên Đấu Võ?
Là loại đấu võ mà đang nghĩ đến ?
Lê Dương quanh quất, mặt mày nhăn nhó cầm viên thuốc, nên ăn .
lúc , chân đột nhiên vấp thứ gì đó, cả chúi về phía , viên t.h.u.ố.c màu trắng theo quán tính bay thẳng miệng.
Nó tan gần như ngay lập tức.
Lê Dương bên đường móc họng hồi lâu mà chẳng nôn thứ gì.