Cuối cùng, Lâm Sơ dùng hết điểm công trạng kiếm ở Nam Tiêu để đổi lấy lượng kim loại đặc biệt nhiều gấp rưỡi so với ở Hưng Thị. Thị trưởng Phương trả ân tình, còn Lâm Sơ thì nhận lợi ích thực tế, đôi bên cùng lợi.
Lâm Sơ hẹn gặp Bàng Soái ở thành phố ngầm Nam Tiêu, nên khi đổi đồ xong cô cũng vội rời mà quyết định ở .
Đưa cô về đến nơi ở, Trần Văn Hãn ngay mà cứ chần chừ tại chỗ.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Lâm Sơ hỏi : “Có chuyện gì với chị ?”
Trần Văn Hãn, vốn luôn thoải mái, lúc chút ngượng ngùng, hai tay đan . “Chị Lâm Sơ, một chuyện em suy nghĩ lâu, và em cảm thấy lẽ chỉ thể với chị.”
“Em cứ , nếu...”
Chưa để Lâm Sơ hết câu, Trần Văn Hãn vội xua tay: “Cũng chuyện gì to tát ạ, cần chị giúp đỡ, chỉ là... em xin chị một vài lời khuyên.”
“Ở đây tiện chuyện. Chị Lâm Sơ, nếu chị phiền, chúng lên mặt đất chuyện ?”
Lâm Sơ vốn thiện cảm với nhóc , hơn nữa việc ở thế giới cũng sắp xếp thỏa, cô liền gật đầu cùng lên mặt đất.
Cả hai cùng bước cánh cửa tối om, ngước vầng trăng mờ ảo lơ lửng bầu trời u ám. Lúc , Trần Văn Hãn mới cất lời.
“Chị Lâm Sơ, em giúp g.i.ế.c kẻ thù của , thực còn một chuyện nữa xảy . Chuyện em từng kể với ai.”
Lâm Sơ nghiêng gương mặt của thiếu niên, thấy rõ vẻ hoang mang hiện hữu đó."
“ nhận một tấm thẻ mời.”
Trần Văn Hãn Lâm Sơ, chậm rãi : “Là thẻ mời của tổ chức các cô.”
“Ngoài tấm thẻ mời, còn cả một chiếc chìa khóa nữa.”
Lâm Sơ thoáng sững , đôi mắt khẽ mở to.
Đây là đầu tiên cô đến chuyện thẻ mời của Hệ thống. Hóa bản địa trong thế giới nhiệm vụ mà g.i.ế.c thi hành thì sẽ nhận thẻ mời gia nhập.
Nhìn thấy ánh mắt hoang mang rối rắm của Trần Văn Hãn, Lâm Sơ chợt lóe lên một suy nghĩ.
“Tấm thẻ mời đó... giới hạn thời gian ?”
Trần Văn Hãn đang m.ô.n.g lung, ngờ Lâm Sơ đoán trúng phóc vấn đề của tấm thẻ, liền gật đầu.
“Chị Lâm Sơ, chị chuyện ?”
Lâm Sơ lắc đầu: “ cũng mới đầu.”
Trần Văn Hãn càng kinh ngạc hơn: “Vậy chị...”
“Nhìn bộ dạng của thì đoán bừa thôi.”
Cũng , nếu là một tấm thẻ mời giới hạn thời gian, Trần Văn Hãn chẳng đắn đo khổ sở như , dù lúc nào nhận lời mời mà chẳng . Bây giờ rối rắm đến thế , khả năng cao là vì thời hạn tấm thẻ đang ngày một đến gần.
Nghe Lâm Sơ là đoán bừa, Trần Văn Hãn càng thêm khâm phục.
“Chị Lâm Sơ, chỉ cần tổ chức của các chị thì ai cũng sẽ trở nên lợi hại như chị ?”
Lâm Sơ thì im lặng một lát.
“Gia nhập tổ chức của chúng chỉ giúp tăng sức mạnh thôi, chứ tăng trí thông minh .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-553.html.]
Nghe câu , gương mặt đang ủ rũ của Trần Văn Hãn bất giác giãn , nhịn mà bật .
“Chị Lâm Sơ, ngờ chị cũng hài hước thật đấy.”
“Cũng , nếu gia nhập tổ chức các chị mà thông minh thì Bàng Soái vẫn ngố như thế chứ.”
Nghe đến đây, chỉ Lâm Sơ thấy buồn , mà chính Trần Văn Hãn cũng bật thành tiếng một cách vô cùng thiếu đạo đức.
Trước đây Bàng Soái từng đến tìm Lâm Sơ, họ cũng cùng nhiệm vụ mấy ngày, tuy Trần Văn Hãn với nhưng cũng tiếp xúc qua. Ngay cả cũng , khi Bàng Soái ở cùng Lâm Sơ, dẫn dắt luôn là cô.
Cười xong, vẻ mặt Lâm Sơ trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
“Tổ chức của chúng như tưởng tượng .”
“Nếu gia nhập, sẽ từ bỏ thứ đang ở đây. Cậu bằng lòng ?”
Trần Văn Hãn thu nụ , mím môi sang Lâm Sơ.
“Chị Lâm Sơ, và chị gái là trẻ mồ côi, từ nhỏ nương tựa mà sống.”
“Nếu gia nhập tổ chức của các chị, cũng thể giống như chị và Bàng Soái, khắp nơi giúp đỡ khác ?”
Lâm Sơ và Trần Văn Hãn cũng ở cùng một thời gian khá dài, cô trai ngoài chút hận thù trong lòng , vẫn còn một trái tim nhiệt huyết nguội lạnh.
cô buộc dội cho một gáo nước lạnh.
“Gia nhập tổ chức của chúng , việc đầu tiên chính là tìm cách để sống sót.”
Nụ đầy mong đợi gương mặt Trần Văn Hãn cứng .
“Trần Văn Hãn, tổ chức của chúng trong sạch như nghĩ .”
“Cậu cũng thấy đấy, giữa chúng , vì xung đột lợi ích mà thể tính kế, thậm chí là g.i.ế.c hại lẫn .”
“Mối quan hệ hòa hợp như và Bàng Soái hiếm. Còn chuyện đấu đá lẫn mới là lẽ thường trong tổ chức.”
“Trên tay cũng nhuốm máu, nếu thì chẳng thể thấy ở đây.”
Nghe đến đây, trái tim Trần Văn Hãn run lên dữ dội.
“Chị Lâm Sơ, những chị g.i.ế.c chắc chắn đều là kẻ đáng chết, chị...”
Cậu còn hết câu, Lâm Sơ lắc đầu.
“Tiểu Trần, quy tắc sinh tồn đầu tiên trong tổ chức của chúng là: Đừng bao giờ dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.”
“ gì . Sau khi tổ chức, sống sót thì vứt bỏ một vài đức tính đây.”
“Hiện tại, thành phố ngầm Nam Tiêu xây dựng quy củ, tổ chức của chúng hỗ trợ, ít nhất thể yên trong nhiều năm.”
“Thị trưởng Phương là một năng lực, các hoạt động sản xuất cũng quỹ đạo, thành phố ngầm đang cần .”
Nói đến đây, Lâm Sơ vỗ nhẹ lên vai Trần Văn Hãn.
Cô đưa lời khuyên rõ ràng, chỉ đơn giản là đặt hai con đường lên bàn, để tự đưa lựa chọn.