Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 542

Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:35:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những sống sót quá cảnh giác, khiến họ lặp màn tặng quà ở tòa nhà đầu tiên cho mỗi tòa nhà tiếp theo mới thể dần dần phá vỡ lớp phòng của họ.

Cả đội mất mười tiếng đồng hồ mới hết bảy tòa nhà, cộng thêm thời gian chiến đấu với đám sinh vật bóng tối đó, họ mười mấy tiếng nghỉ ngơi.

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Cuối cùng, sự cho phép của Hoàng Thăng, trở chiếc xe vận tải bánh xích từ vật liệu chống phân hủy mặt đất để nghỉ ngơi.

Vừa trở xe, nghiến răng nghiến lợi .

“Lát nữa nhất đừng để gặp mấy cái thằng Tống ca, Thiết ca, Lương ca gì đó, thì nhất định sẽ cởi bộ quân phục mà liều mạng với chúng nó!”

Hoàng Thăng , đầu cũng ngẩng lên, lạnh lùng , “Không cần cởi. Bây giờ là thời tận thế, cần câu nệ nhiều như .”

“Bây giờ là thời loạn, pháp luật.”

“Chẳng chúng ỷ nắm đ.ấ.m của cứng nên mới dám ngang nhiên bắt nạt khác ? Vậy thì cứ để chúng xem, nắm đ.ấ.m của ai cứng hơn.”

Mọi ngẩng đầu lên, và đầu tiên, họ sát khí nồng đậm trong đôi mắt của một Hoàng Thăng vốn luôn ôn hòa.

Sau khi qua bảy tòa nhà, họ phát hiện rằng so với liệu thống kê từ hơn nửa năm , sống sót đến hôm nay giảm gần một nửa.

Nhìn tình trạng t.h.ả.m khốc bên trong những cánh cửa phá tung, ngoài một bộ phận c.h.ế.t do sinh vật bóng tối, còn đều bỏ mạng bàn tay con .

Cả nhóm mấy im lặng xuống đất, mỗi lấy một chiếc bánh mì từ ba lô của .

“Văn Hãn, ăn gì để lấy sức ?” Có thấy Trần Văn Hãn chỉ lấy một chai nước tu mấy ngụm liền lên tiếng nhắc nhở.

“Đừng thấy chúng hơn nửa tòa nhà cao tầng ở đây, nhưng khu biệt thự vẫn còn ít . Lại còn bắt đám cặn bã , phía còn nhiều trận khó nhằn lắm đấy, đừng tiếc đồ ăn.”

Trần Văn Hãn gật đầu, nở một nụ , “Yên tâm , đói.”

Nói thì , nhưng vẫn yên tại chỗ, hề ăn thêm gì.

Cũng hai, ba khác giống như .

Mọi thấy họ ăn gì thì liên tục khuyên nhủ, mãi cho đến khi một trong họ lên tiếng lý do.

mới cho một đứa bé cái bánh mì của .”

Câu của dứt, tiếng nhai nuốt trong xe vận tải dường như cũng ngưng .

“Đây chỉ là hành động cá nhân của thôi. lương khô chúng mang theo là hạn, thể cho nhiều, nếu sẽ đủ cho những phía , nên cho phần bánh mì của .”

yên tâm, còn sức, sẽ liên lụy cả đội .”

Hoàng Thăng ở ngoài cùng, khẽ thở dài, cuối cùng dùng giọng điệu bình tĩnh cất lời, “Quyết định là do các tự đưa , nhưng khi quyết định, đừng quên mục đích chúng đến đây là gì.”

là đội trưởng, nên ai cứ chằm chằm , cũng ai phát hiện , thực từ lúc xuống, cũng hề ăn gì.

Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi ba tiếng, Hoàng Thăng vẫn để hai xe canh gác, còn dẫn theo những còn , cùng Lâm Sơ đến tòa nhà cao tầng thứ tám.

“Nói cũng lạ, chúng gõ cửa gần như tất cả các hộ dân còn sống sót ở bảy tòa nhà , mà đám cứ như bốc khỏi thế gian , tìm thế nào cũng thấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-542.html.]

Hoàng Thăng mím môi, một lúc lâu mới lên tiếng, “Yên tâm, chỉ cần chúng còn ở địa bàn của chúng , chúng nhất định sẽ tóm chúng, bắt chúng trả giá thích đáng.”

"Lục soát xong ba tòa chung cư cuối cùng, vẫn thấy bóng dáng của đám cường đạo chuyên cướp vật tư tiếp tế cả.

Một sống sót lấy hết can đảm chỉ địa chỉ của hai tên trong bọn chúng. Lâm Sơ và Hoàng Thăng liền chia dẫn đến kiểm tra, nhưng cả hai nơi đều vườn nhà trống.

“Chắc bọn chúng thấy động tĩnh của chúng nên chuồn chứ?”

Một thành viên trong đội cùng Lâm Sơ cau mày phỏng đoán.

Lâm Sơ quẹt tay lên lớp bụi dày cộp bàn, lắc đầu: “Không , nơi lâu ở, chắc chúng rời một thời gian .”

Một khác trong đội lập tức thắc mắc: “Thế thì vô lý quá, những sống sót nãy còn đợt hàng thả dù vẫn chúng cướp mất ?”

“Nếu chúng từ lâu, ai là kẻ cướp đồ trong đợt mưa tạnh ?”

Giọng của Trần Văn Hãn đột nhiên vang lên trong phòng: “Anh Vũ, chúng rời khỏi đây nghĩa là chúng còn ở trong khu dân cư nữa. Em đúng , chị?”

Lâm Sơ về phía Trần Văn Hãn, bất chợt thấy tay đang vô thức siết chặt một mảnh giấy, các đốt ngón tay trắng bệch.

, chúng chỉ bỏ căn hộ của thôi, nhưng khả năng cao là vẫn đang sống tạm bợ đó trong khu dân cư .”

“Hơn nữa... ai chúng chỉ một băng?”

Sau khi tập hợp với đội của Hoàng Thăng, Lâm Sơ lập tức tiến khu biệt thự gần đó.

“Bọn chúng ở trong các tòa chung cư thì chắc chắn đang trốn trong khu biệt thự.”

trời đang mưa, tùy tiện xông khu biệt thự lúc là một lựa chọn khôn ngoan.

“Nếu chúng qua bây giờ, đến việc những sống sót bình thường chịu mở cửa , mà lũ súc sinh đang ẩn nấp trong đó chắc chắn sẽ thấy động tĩnh.”

Hoàng Thăng sang Lâm Sơ, ánh mắt đầy vẻ thăm dò.

Lâm Sơ cúi mắt suy tư một lúc cho Hoàng Thăng kế hoạch của .

Cả nhóm men theo mái hiên che chắn leo lên xe tải. Chẳng mấy chốc, chiếc xe lao màn mưa, rời khỏi khu dân cư để đến một khu dân cư lân cận.

Không một ai thấy hai bóng nhỏ xíu, chỉ lớn hơn nắm tay một chút, chui từ gầm xe tải một đường cống ngầm.

Trận mưa axit kéo dài ròng rã suốt mười ngày mới chịu ngớt.

Một đám hùng hổ xuất phát từ khu biệt thự, tay lăm lăm đủ loại vũ khí, nổi bật nhất là mấy khẩu s.ú.n.g tự động và s.ú.n.g Shotgun.

“Ha ha, chúng đông thế là đủ , cần bốc thăm để đống vật tư đó cho lũ vô dụng nữa.”

“Xông lên! Mang hết tất cả hàng tiếp tế về đây!”

Một tên vung tay hô lớn, cả đám lập tức hưởng ứng.

“Mà mới nhớ, mười ngày hình như mấy tòa chung cư động tĩnh gì đó, nhưng chúng ở xa quá, rõ. Hình như còn lóc ầm ĩ, lẽ bọn chúng lục đục nội bộ ?”

 

Loading...