Cậu bé khi nhận bánh lương khô cũng vội đóng cửa ngay, mà đó họ nhanh chóng tản tìm những nhà hàng xóm khác mở cửa.
“Tại dám là đầu tiên mở cửa?” Thấy vẫn đóng cửa, Lâm Sơ nhướng mày hỏi.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Cậu bé rụt rè cô, đáp: “Mẹ và bà nội của sức khỏe yếu lắm, vì gì ăn nên liệt giường lâu .”
“Nếu tìm đồ ăn nữa, cả nhà sẽ trụ nổi mất.”
“Đằng nào cũng là chết, chi bằng đ.á.n.h cược một phen.”
Nói đến đây, bé liếc nhanh Lâm Sơ, “Với , cảm thấy giọng của các giống bọn họ. Các giống .”
Lâm Sơ bình luận gì về lời nhận xét cuối cùng, chỉ gật đầu bước về phía , “Hãy bảo vệ nhà của .”
Cậu bé gật đầu lia lịa, “ sẽ!”
Thấy Lâm Sơ xa, định đóng cửa thì cảm thấy vật gì đó chặn .
Cậu cúi xuống, thấy đất chẳng từ lúc nào thêm hai chai nước và một cây gậy bóng chày.
Cậu bé vội ngẩng đầu lên, nhưng bóng dáng Lâm Sơ biến mất ở hành lang tầng hai.
Nhớ câu cô để khi , bé vội vàng kéo chai nước và cây gậy nhà, đóng sầm cửa khóa trái . Cậu cẩn thận cất hai túi bánh lương khô , đó hì hục kéo tủ quần áo, bàn ăn, ghế dựa chặn kín cửa như cũ.
Làm xong xuôi, mới ôm lấy đồ ăn thức uống nhận , chạy lon ton phòng ngủ, khẽ reo lên trong vui sướng.
“Mẹ, bà nội, chúng đồ ăn ! Chỗ đủ chúng ăn nhiều ngày lắm đó!”
“À còn nữa, chính phủ đang xây một thành phố ngầm cho chúng ở. Nhà là gia đình đầu tiên ở đây nhận suất ở đấy! Ba tháng nữa là thể chuyển , cũng xa . Đến lúc đó con sẽ một cái xe đẩy, hai cứ lên đó, con sẽ đẩy hai .”
Một giọng già nua, tràn ngập niềm vui cất lên, “Thụy Nhi của chúng trưởng thành thật .”
Nghe thấy tiếng trò chuyện vọng từ một căn phòng nào đó tầng hai, trong mắt Lâm Sơ thoáng qua một ý .
Cô đang định qua tầng ba để lên lầu thì chợt thấy trong mắt Trần Văn Hãn, đang cạnh Hoàng Thăng để ngóng tình hình, lóe lên một tia hung ác."
“Gần như nào cũng , cứ hễ tạnh mưa là bọn chúng chạy đến gõ cửa từng nhà để cướp bóc.”
Một phụ nữ sống sót ở đó nghiến răng với Hoàng Thăng.
Nghe , một thành viên trong đội lưng Hoàng Thăng tỏ vẻ khó hiểu.
“Sau cơn mưa sẽ hàng tiếp tế thả dù xuống, tại bọn chúng nhặt đồ mà chọn cách cướp bóc từng nhà thế ?”
Người phụ nữ vẫn đang vịn khung cửa, sắc mặt trắng bệch. Nghe câu hỏi đó, cô chút kích động, đập tay khung cửa mấy cái, vẻ mặt tức giận uất ức.
“Mục đích chính của chúng là khiến tất cả ở đây sợ hãi, để chúng thể ung dung lên sân thượng lấy hết bộ hàng tiếp tế.”
“Bọn chúng ích kỷ như đấy, đồ đó đủ cho chúng ăn hơn nửa năm, nhưng một chút cũng chia cho chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-541.html.]
“Kể từ khi chúng thế, chúng chỉ thể tranh thủ những lúc chúng đủ , mò đến tòa nhà , để len lén nhặt một ít hàng tiếp tế.”
“ gần ba tháng ăn một bữa nào cho no bụng.”
Vẻ mặt Hoàng Thăng trở nên khó coi. Anh lấy hai thanh lương khô từ trong ba lô đưa cho cô. “Cô chúng tên gì, ở ?”
Khi thấy lương khô tay Hoàng Thăng, đôi mắt phụ nữ sáng rực lên. Cô vồ lấy chúng mới nhận hành động của lỗ mãng.
Cô vội giấu hai thanh lương khô lưng, lắc đầu. “ chúng ở , chỉ chúng gọi một tên trong đó là Tống ca.”
“ chỉ thôi. Các … các thể lấy lương khô ! Nhà hết sạch đồ ăn , nếu còn đói nữa, sẽ sống nổi mất.”
Người phụ nữ l.i.ế.m đôi môi khô nứt của .
Một tia hung ác lóe lên trong mắt Trần Văn Hãn. Lâm Sơ vững thấy nở một nụ toe toét với phụ nữ.
“Chị gái , chị cứ yên tâm, đồ cho thì chúng sẽ lấy . Tụi em hỏi thông tin về ‘Tống ca’ cũng chỉ là để giúp giải quyết đám đó thôi.”
Nói , theo sự sắp đặt của Hoàng Thăng, đưa phiếu cư trú của thành phố ngầm trong tay qua.
Người phụ nữ nhận lấy phiếu cư trú, dường như mấy để tâm, ngược còn nâng niu hai thanh lương khô trong tay như báu vật. Cô định đóng cửa thì Hoàng Thăng gọi .
“Trên phiếu cư trú vị trí cụ thể của thành phố ngầm. Ba tháng nữa thành phố sẽ mở cửa, cô thể dùng phiếu để nhận một chỗ ở trong đó.”
Người phụ nữ nở một nụ chua chát.
“Cảm ơn các , , nhưng với sức khỏe và khả năng của hiện giờ, chắc đến nơi đó. Bây giờ chỉ là sống lay lắt qua ngày, ngày nào ngày đó thôi.”
“ đây là tin nhất mà kể từ khi tận thế xảy . Cảm ơn các mang tin tức đến cho .”
Thấy cô như , Hoàng Thăng kìm mà lên tiếng.
“Ở thành phố ngầm thể việc để đổi lấy thù lao. Chỉ cần đó, cuộc sống sẽ hy vọng. Rồi một ngày nào đó, chúng sẽ nỗ lực để đưa thế giới trở như xưa.”
Nghe ở thành phố ngầm thể dùng sức lao động để đổi lấy thù lao, trong mắt phụ nữ cuối cùng cũng ánh lên một tia hy vọng.
Cũng phản ứng tương tự như phụ nữ là một ông lão sống một ở tầng bốn.
Mái tóc hoa râm của ông lâu gội, bết dính da đầu nhờn ngả màu vàng úa. Gò má hóp , gương mặt già nua khắc khổ, trông ông ngoài bảy mươi. Cơn đói khát triền miên khiến hình ông gầy trơ cả xương.
“ bệnh nền, từ lúc tận thế ập đến trở thành gánh nặng. Người nhà vì tìm t.h.u.ố.c và thức ăn cho mà mãi về.”
“Người như sống thêm ngày nào là lời ngày đó. Thành phố ngầm … Nếu con bé còn sống, chắc nó sẽ đến đó lắm.”
Hình ảnh ông lão tuổi xế chiều run rẩy cầm hai thanh lương khô đóng cửa , nặng nề như một ngọn núi lớn, đè lên lồng n.g.ự.c khiến mấy mặt ở đây cảm thấy khó thở.
đây mới chỉ là bắt đầu.
Họ tiếp tục gõ hết cánh cửa đến cánh cửa khác. Những hình gầy gò, đói khát đó cứ liên tục xoáy những dây thần kinh vốn ngày một chai sạn của cả đội kể từ khi tận thế ập đến.