"Vài giây , giọng của hệ thống vang lên trong đầu Lâm Sơ:
[Ký chủ hề gọi .]
Nghe giọng điện tử lạnh tanh, Lâm Sơ khẽ nheo mắt, thản nhiên hỏi :
“Thông báo của hệ thống trễ vài giây ?”
Một lúc , hệ thống trả lời:
[Không , thưa ký chủ. Thông báo gửi bình thường.]
Lâm Sơ hỏi dồn thêm liệu đây là .
Trong lòng cô dấy lên một suy đoán vô cùng táo bạo.
Suy đoán vốn chỉ là một ý nghĩ chợt lóe lên cách đây lâu, nhưng giờ đây nó bắt đầu bén rễ và lớn nhanh như thổi trong tâm trí cô.
Sẽ một ngày, chuyện sáng tỏ.
Lâm Sơ nghỉ ngơi trong chỗ ẩn náu nửa tiếng thì ngoài cửa tiếng gõ.
Đang chiếc ghế xếp ở cổng sân, Lâm Sơ liền nhanh như cắt bật dậy, thoắt một cái thu cánh cửa vô hạn gian.
Người đến là Trần Văn Hãn. Thấy Lâm Sơ, cong mắt toe toét:
“Chị, đội trưởng Hoàng bảo em tới dẫn chị gặp thị trưởng Phương của chúng em.”
Cách xưng hô của Trần Văn Hãn dường như quá quen thuộc với xung quanh nên chẳng ai thấy lạ, vì thế Lâm Sơ cũng cố ý sửa .
“Đi thôi.”
Trần Văn Hãn dẫn Lâm Sơ qua sảnh trống để đến cầu thang bộ. Hai từ tầng năm xuống tầng ba, rẽ hành lang thì Lâm Sơ thấy giọng của .
“Chị thế ạ?”
Lâm Sơ thắc mắc ngẩng đầu lên thì thấy một phụ nữ trạc ba mươi tuổi đang tới từ phía đối diện.
Nghe Trần Văn Hãn chào, phụ nữ đang vẻ mặt bình thản bỗng nở một nụ tươi.
“Chị xuống lầu tìm đội xây dựng. Tiểu Văn Hãn việc vặt giúp thị trưởng đấy ?”
Trần Văn Hãn gật đầu, chỉ Lâm Sơ và giới thiệu:
“Đây là chị Lâm Sơ, chính là siêu lợi hại từ thành phố Hưng tới đó ạ. Thị trưởng bảo em mời chị qua.”
Người phụ nữ gật đầu với Lâm Sơ, sang Trần Văn Hãn:
“Được , đừng để thị trưởng chờ sốt ruột, hai mau qua đó .”
“Vâng ạ, bọn em nhé chị.” Trần Văn Hãn vẫy tay chào phụ nữ tiếp tục dẫn Lâm Sơ thẳng.
Bố cục của tầng ba khác với tầng năm, hai bên hành lang ngăn thành nhiều văn phòng khép kín.
Đi vài bước, dừng chân, với Lâm Sơ:
“Chị, đến nơi , chị đợi em một chút nhé.”
Nói giơ tay lên gõ cửa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-526.html.]
“Thị trưởng Phương, cháu dẫn chị đến ạ.”
Chưa đầy vài giây, cửa mở từ bên trong. Một đàn ông tóc hoa râm ở ngưỡng cửa :
“Cảm ơn nhé, Tiểu Trần. Cậu về , lát nữa việc gọi.”
Trần Văn Hãn sảng khoái:
“Vâng ạ, thị trưởng Phương, cháu về đây.”
Sau đó sang nhỏ với Lâm Sơ:
“Chị ơi, thị trưởng Phương là lắm đấy.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Cái thằng nhóc , còn đợi ?” Thị trưởng Phương vờ giơ tay lên định đánh, Trần Văn Hãn vội rụt cổ co giò chạy biến.
Lâm Sơ thị trưởng Phương mời phòng.
Căn phòng chứa nhiều đồ đạc, nhưng thứ đều sắp xếp vô cùng gọn gàng, ngăn nắp.
Thị trưởng Phương kéo một chiếc ghế văn phòng đến cho Lâm Sơ .
“Thằng bé Tiểu Trần mà, chị gái của nó đây cũng ở trong đội hộ vệ. Trong một giúp dân xây bức tường bao bên ngoài, chị nó hy sinh . Kể từ đó, nó gặp phụ nữ nào cũng gọi là chị.”
“Có lẽ sẽ giúp nó cảm thấy chị vẫn còn ở bên cạnh, lòng cũng an ủi phần nào. Thấy thế nên chúng cũng mặc kệ, mong cô phiền lòng.”
Lâm Sơ từng nghĩ đến nhiều lý do khiến Trần Văn Hãn gọi là chị, nhưng bao giờ cô nghĩ đến khả năng .
Sau một thoáng sững sờ, Lâm Sơ gật đầu:
“Chỉ là một cách xưng hô thôi ạ.”
Câu chuyện nhanh chóng về chủ đề chính.
Thị trưởng Phương lấy từ bàn việc mấy tờ giấy đưa cho Lâm Sơ.
“ cô và bên thành phố Hưng chắc chắn đều đang thắc mắc, tại chúng gặp t.h.ả.m họa sụp đổ thành phố ngầm mà bất kỳ thương vong mắc kẹt nào.”
“Bây giờ thông tin liên lạc còn như , những thứ chỉ thể đưa tận tay cho cô.”
Lâm Sơ nhận lấy mấy tờ giấy, phát hiện chúng đều vò nát vuốt phẳng , mỗi tờ là một dòng chữ nguệch ngoạc giống hệt :
[Phải rời khỏi thành phố ngầm đêm mai, nếu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhớ kỹ!]
Ngoại trừ một tờ thể thấy rõ nét chữ mạnh mẽ, những tờ còn trông như chép .
“Những tờ giấy tìm thấy ở ạ?”
“Một tờ ném ngay cổng lớn của chúng , những tờ còn là do các thành viên đội hộ vệ tuần tra và vận chuyển vật liệu trong ngày nhặt .”
“Hôm đó trời mưa, thứ ném , họ còn tưởng là tấn công, ai ngờ nhặt lên xem mới thấy là mẩu giấy .”
Lâm Sơ gật đầu, im lặng.
Xét tình hình hiện tại, đây hẳn là chiêu trò của một nhiệm vụ nào đó vẫn còn chút lương tâm, thành nhiệm vụ hại đến dân bản địa của thế giới .
Cô tự ngẫm, nếu thể thành nhiệm vụ thuyết phục ở thế giới hợp tác, mà rơi bước đường cùng là phá hủy thành phố ngầm của họ...