"Ông cũng hỏi nước ấm từ .
Bởi vì trong thư của con trai ông đều cả .
Họ kéo một thế giới nơi thể thức tỉnh những kỹ năng thiên phú.
Mỗi khi bước đó đều sẽ phân cho một căn phòng nhỏ. Tuy nhiên, họ tự tìm chỗ để đặt căn phòng , nếu quá thời hạn mà vẫn tìm nơi an vị, họ sẽ mất tư cách sở hữu nó.
Kỹ năng của mỗi cũng muôn hình vạn trạng. Ngoài kỹ năng, họ còn đủ loại đạo cụ với những công năng khác . Trong thư, con trai ông nhắc đến một chiếc bình giữ nhiệt chứa nhiều nước ấm và một gian chứa đồ thể cất vô vật phẩm.
Và cái giá trả để sở hữu những kỹ năng và đạo cụ tuyệt vời đó, là họ sẽ đưa đến những thế giới tận thế khác , tìm cách để sinh tồn và thành nhiệm vụ giao.
Những thế giới đó vô cùng nguy hiểm, giống hệt như tình cảnh của họ bây giờ.
Con trai ông còn trong thư rằng, ở đại đa các thế giới nhiệm vụ, thực chất đều những chơi ngầm hợp tác với “Hệ thống” kéo họ , nhằm tìm kiếm sự hỗ trợ và che chở thông qua các đạo cụ của nó.
Ngoài , còn kể ít về tình hình của các thế giới khác.
Phùng Kinh Luân nhấp từng ngụm nước ấm, mới từ từ đặt ly nước vẫn còn đầy ắp trở bàn.
Ông đưa đôi tay ấm lên của lên ôm lấy mặt.
Một lúc lâu , Lâm Sơ và Bàng Soái mới thấy một giọng trĩu nặng, khàn khàn vang lên từ đôi bàn tay ông.
“Là chúng sai .”
Ngay đó, Lâm Sơ và Bàng Soái lời “sám hối” của Phùng Kinh Luân.
“Lúc ban đầu khi nhận tin tức từ cái ‘hệ thống’ , chúng còn tưởng đó chỉ là trò đùa của hacker với giới cầm quyền thế giới.”
“Mãi cho đến khi nhóm đầu tiên biến mất, chúng mới nhận họ hề đùa.”
“ thật, cuộc sống thường ngày của chúng quá thoải mái, quá an nhàn. Có lẽ hai vị , thế giới của chúng trải qua hàng trăm năm chiến tranh .”
“Chúng thể nào thấu hiểu cảm giác ‘nuôi quân ngàn ngày, dùng trong một giờ’, dù từng về nó trong sử sách.”
“Chẳng mấy ai tình nguyện bước thế giới đó, vì ngoài phạm nhân , chúng nhất trí quyết định đưa những sắp lìa đời .”
“Danh sách tất nhiên công khai.”
“Chúng từng cho rằng khoa học kỹ thuật là vạn năng, nhưng đến giờ phút , một công nghệ nào thể thế bất kỳ ai trong những chọn, dù chúng cố thử.”
“Chúng cũng thử dùng công nghệ để tìm cái gọi là ‘văn minh ngoài hành tinh’ khiến biến mất, nhưng trình độ khoa học kỹ thuật của họ dường như vượt xa chúng , nên nỗ lực đều vô ích.”
Khi lời kể của Phùng Kinh Luân kết thúc, cả văn phòng chìm sự im lặng ngắn ngủi.
Trong khi đó, Bàng Soái một bên vuốt cằm gật gù.
Anh cuối cùng cũng hiểu tại Lâm Sơ vấn đề của thế giới ở chỗ khoa học kỹ thuật của họ quá phát triển.
Chính vì công nghệ quá phát triển, con dần trở nên thụ động. Họ bắt đầu ỷ máy móc, AI, còn tự suy nghĩ lao động chân tay nữa.
Nói trắng là họ sống trong an nhàn quá lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-508.html.]
Sinh trong gian khó, c.h.ế.t trong an nhàn.
Câu sở dĩ thể trở thành chân lý lưu truyền ngàn đời, là lý do.
Không một ai ở đây chủ động tham gia thế giới nhiệm vụ, do đó cũng chẳng ai chủ động về để báo tin. Hay đúng hơn, những ý thức về báo tin, về cơ bản đều đạt ngưỡng yêu cầu để trở về.
Vì ai cho họ tình hình thực tế, cộng thêm việc nội bộ họ quá đoàn kết, nên Hệ thống cũng cách nào đạt thỏa thuận hợp tác.
cũng may là khoa học kỹ thuật của họ tiên tiến, nên họ thể nhanh chóng tạo một lượng lớn vật liệu chống ăn mòn để gia cố các công trình. Nếu , trận mưa axit và đêm dài cực hạn ập đến bất ngờ thế , thật sự là lấy mạng .
“Thị trưởng Phùng, ông sẵn lòng giúp chúng thuyết phục hợp tác với Hệ thống ?”
Phùng Kinh Luân buông tay khỏi mặt, từ từ dậy về phía Lâm Sơ, lên tiếng.
“Sau khi xong thư của con trai, thực câu trả lời .”
“Chẳng qua… thưa hai vị. Sở dĩ bằng lòng tin tưởng, là vì chữ của con trai do một tay dạy dỗ. Hơn nữa, trong thư nó còn nhắc đến những chuyện chỉ hai cha con , vì tin chắc đây là thư nó . những khác thì…”
Phùng Kinh Luân nhíu mày, vẻ mặt chút đau đầu.
Ông quá rõ thái độ của những khác về chuyện . Có lẽ duy nhất tin bức thư là do con trai ông , chỉ trai ông, Phùng Kinh Vĩ.
“Ông yên tâm, vẫn còn thư của nhiều khác ở đây.”
Một bức thư họ thể tin, nhưng nếu là nhiều bức thì ?
Nghe đến đây, đôi mắt Phùng Kinh Luân dần sáng lên.
“ thể tạo điều kiện cho hai vị.”
Biết những điều , lòng Phùng Kinh Luân trở nên nóng như lửa đốt. Ông bật dậy, cầm lấy phong bì và lá thư bàn bước nhanh cửa: “Đi thôi, sẽ đưa hai vị gặp trai . Quyền lực của ông lớn hơn , nhiều đầu mối liên lạc với giới lãnh đạo ở các nơi khác đều do ông nắm giữ.”
Bàng Soái thấy thì nhếch miệng , đang định trao đổi ánh mắt với Lâm Sơ thì thấy cô chẳng từ lúc nào di chuyển đến bên giá sách, bàn tay vặn rút về.
Chẳng hiểu vì , cảm giác như giá sách thêm hai cái khung ảnh.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Không chắc lắm, vội .
kịp kỹ, Lâm Sơ, bên cạnh, vặn cổ trả về.
“Được , nhanh lên, chúng còn gặp Phùng Kinh Vĩ nữa.”
Nói , nhân lúc Bàng Soái còn đang giãy giụa, cô ném một cây bút máy ống bút bàn.
Cứ như , ba món đồ mượn từ chỗ Phùng Kinh Luân đều vật quy nguyên chủ.
Phùng Kinh Luân đến cửa nên hề thấy những hành động nhỏ của họ, trong lòng ông chỉ mong mau chóng cho trai những chuyện .
“Hai vị, mau lên!”
Đường Cùng Thanh đang đợi ở cửa thang máy thấy họ , liền lập tức tiến lên hỏi: “Thị trưởng Phùng, định ?”
“Đi, đến chỗ Châu trưởng Phùng.”