Không một ai phát hiện, trong bóng tối mịt mùng, một bóng hình nhỏ bé lẳng lặng bám theo Dương Nghiêu, nhẹ nhàng chui trong khe hở.
Tiếng bò của Dương Nghiêu ngày một xa dần trong đường hầm. Cơ thể Phùng Kinh Vĩ đột nhiên lảo đảo, Đường Cùng Thanh lập tức đưa tay đỡ lấy ông.
“Phùng châu trưởng, ngài xuống nghỉ một lát , chắc một lúc nữa Dương Nghiêu mới .”
Phùng Kinh Vĩ gật đầu, thuận theo tay cô xuống một đất trống bên cạnh.
Lâm Sơ thấy cũng xuống gần đó.
Mặc dù cô thể bắt đầu nhiệm vụ từ những khác, nhưng theo Phùng Kinh Vĩ đến tận đây, cô vẫn dồn thêm chút công sức ông .
Chỉ là nên dùng “công sức” như thế nào thì vẫn cần nghiên cứu thêm.
Dương Nghiêu lâu.
Phùng Kinh Vĩ dựa tường ngủ một giấc, đến lúc tỉnh vẫn thấy về.
Bên cạnh ông lúc một chiếc lều đơn nhỏ. Đó là thứ Lâm Sơ lấy từ chiếc ba lô ngụy trang ngay mặt họ.
Họ trơ mắt Lâm Sơ chui lều, kéo khóa .
Bên trong chiếc lều mà họ thể thấy, một cánh cửa hiện . Lâm Sơ thông qua cánh cửa đó để trở về nơi ẩn náu của và một lá thư cho Cận Mặc.
Cô vốn nghĩ Cận Mặc sẽ hồi âm nhanh như , vì chức năng hòm thư chỉ thể kiểm tra khi đang ở trong nơi ẩn náu, cô khi nào đối phương mới thư của .
Nào ngờ, cô chỉ mới nhà bếp ăn chút gì đó để lấy sức, chuông hòm thư ngoài cửa reo lên.
Lâm Sơ lấy phong bì mỏng manh từ hòm thư , bên trong chỉ một mẩu giấy.
[Đợi tin của .]
Cận Mặc trả lời như , chứng tỏ thực sự cách lấy thứ cô cần.
Đôi mày đang nhíu chặt của Lâm Sơ giãn . Cô thư cảm ơn Cận Mặc, đồng thời gửi kèm 500 điểm mà cô ứng .
Dù thế nào nữa, nhờ khác việc thì thể để họ công. Giao dịch sòng phẳng là nguyên tắc của cô.
Diện tích của nơi ẩn náu ngày càng lớn, quãng đường từ phòng ngủ đến cổng sân giờ cũng dài hơn chục mét.
Hiện tại, cô và Phùng Kinh Vĩ chỉ cách một lớp vải lều mỏng manh. Nếu bên ngoài biến, họ xông đẩy lều của cô, chắc cô kịp chạy từ phòng ngủ.
Vì thế, cô đặt một chiếc ghế bập bênh ngay cổng sân lên đó nghỉ ngơi.
Như , chỉ cần bên ngoài động tĩnh, cô thể lao khỏi cửa ngay lập tức.
Ước chừng nghỉ ngơi hai tiếng, bên ngoài quả nhiên tiếng động."
"Khi Lâm Sơ bước khỏi lều, cảnh tượng đập mắt cô là Dương Nghiêu đang lồm cồm bò từ cửa hang. Cả lấm lem bùn đất, một tay đang ôm chặt bả vai thương.
“Đường hầm bên trong sập , cầu thang cũng gãy. Có kẹt đó mấy ngày , giọng thì hình như là của đội vệ binh ba, đội vẫn thường liên lạc với chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-498.html.]
“ thử đào bới, nhưng kết cấu đất đá quá lỏng lẻo, càng đào thì đất đá vụn càng sạt lở xuống.”
“Anh em bên trong sắp trụ nổi nữa .”
Nghe Dương Nghiêu báo cáo, Phùng Kinh Vĩ cau chặt mày.
Khu vực chợ phía Tây vốn hoang vắng. Trước đây, lý do chọn nơi để xây dựng thành phố ngầm chủ yếu là vì cân nhắc các yếu tố địa chất. Vùng phụ cận nhiều dân cư đội vệ binh chính phủ, việc điều động nhân lực và các thiết cứu hộ chuyên dụng đến đây là cực kỳ khó khăn.
Họ còn dè chừng những trận mưa axit thể trút xuống bất cứ lúc nào.
Chiếc trực thăng chống mưa axit mà họ cải tạo, mỗi chuyến bay nhiều nhất cũng chỉ chở bốn . Cho dù bây giờ điều động thêm , thì một giờ về cũng chỉ đưa thêm bốn tới đây.
Trong khi đó, độ khó của công tác cứu hộ mắt rõ ràng là cao. Nếu thêm , chỉ dựa một Dương Nghiêu và Đường Cùng Thanh thì e là khó mà cứu của đội xây dựng đang chôn vùi.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Tất cả đều là những hiểu chuyện, chẳng cần Phùng Kinh Vĩ , ai cũng hiểu những trăn trở trong lòng ông.
“ thể giúp cứu ,” Lâm Sơ bất chợt lên tiếng.
Phùng Kinh Vĩ sang cô: “Chỉ một cô thôi ?”
“ , chỉ một .” Lâm Sơ mỉm .
Người thì đúng là chỉ một cô, nhưng cô còn Tiểu Nhị, Tiểu Tam và Tiểu Tứ mà.
Vẻ mặt Phùng Kinh Vĩ rõ ràng là đầy do dự.
Thế nhưng, tài nghệ mà Lâm Sơ thể hiện đường , cộng thêm lời kể của Đường Cùng Thanh về đội hai của họ chạm trán với Lâm Sơ, tất cả buộc ông nhận thực lực của cô gái .
Cô gái mạnh, ít nhất là mạnh hơn cả đội trưởng đội vệ binh Dương Nghiêu của ông.
ở vị trí , ông sớm hiểu một điều: đời chẳng bữa trưa nào miễn phí cả, và cũng sẽ chẳng ai vô duyên vô cớ sẵn lòng dấn chốn hiểm nguy để giúp đỡ khác.
Lâm Sơ chắc chắn mục đích.
Và mục đích đó...
“Nếu điều kiện của cô là thuyết phục tất cả các quốc gia đồng ý hợp tác với các cô, thì e là thể đảm bảo . quyền quyết định cho nhiều quốc gia như .”
Trong lúc ông , Lâm Sơ nhanh chóng cuộn lều , cất ba lô xoay đối mặt với ông.
“Yên tâm, sẽ ép ông chuyện ngoài khả năng . chỉ cần ông về phía , cho một cơ hội để thể đối thoại một với tất cả các quốc gia thế giới mà ông nhắc tới.”
Nhiệm vụ đến bước , Lâm Sơ hiểu rằng, hệ thống cử cô tìm Phùng Kinh Vĩ chắc chắn là vì lời của ông trọng lượng. Ở một mức độ nào đó, ông xem như một trong những nắm quyền của khu vực . Có cái gật đầu của ông cũng đồng nghĩa với việc sự ủng hộ của một thế lực lưng .
Yêu cầu của Lâm Sơ hề khó khác, cô chỉ cần một ông bày tỏ thái độ, và cho cô một cơ hội để đối thoại. Yêu cầu trong khả năng của ông.
Phùng Kinh Vĩ gần như cần suy nghĩ nhiều mà gật đầu ngay.
“Chỉ cần cô thể cứu tất cả của , sẽ đồng ý với cô.”