Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 434

Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:32:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

31 , những dự thi đường hầm tạm thời đều còn sống.

Lâm Sơ thử lùi , khi về màn hình điện tử, cô ngoảnh đầu thì đường hầm lúc nãy biến mất.

Con đường cô dùng kim loại chống cháy lấp kín còn, đó là một bức tường, ngăn cách cô với lối ban đầu.

Không đường lui, chỉ thể tiến về phía .

Vì lo ngại gian ở đây vấn đề, Lâm Sơ dám tùy tiện để Tiểu Tam dò đường, đành tự mò mẫm tiến lên.

Đường hầm vẫn chỉ cao một mét, cô chỉ thể khom lưng bò về phía .

Khi đến khúc cua tiếp theo, Lâm Sơ đầu màn hình điện tử.

[04:30].

chết.

Lâm Sơ con đường tối om phía , hàng mi ánh đèn pin đổ một bóng đen dài khuôn mặt cô.

Phía , mối nguy hiểm đó, rốt cuộc là gì?"

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

"Chẳng do cô muộn mà suốt quãng đường, Lâm Sơ vẫn hề gặp bất kỳ ai mối nguy hiểm nào.

Thế nhưng, lối dường như kéo dài vô tận, mặc cho cô thế nào cũng tìm thấy lối .

“Chủ nhân, để con dò đường giúp .”

Kể từ khi thể giao tiếp với Lâm Sơ, Tiểu Tam dường như ngày càng thấu hiểu cô. Dù Lâm Sơ lời nào, nó vẫn cảm nhận sự sốt ruột đang dâng lên trong lòng cô.

“Nếu gặp gian gấp khúc, liệu con thương ?”

Đây chính là điều khiến Lâm Sơ chần chừ, dám để Tiểu Tam dò đường một .

“Cùng lắm thì con chặt béng cái cành vươn đó thôi. Đống thịt rắn thịt chuột đủ cho con mọc thêm hai cành mới , chẳng ạ.”

Lâm Sơ đắn đo một lúc cũng đồng ý với đề nghị của Tiểu Tam. “Có chuyện về ngay lập tức.”

“Chủ nhân cứ yên tâm.”

Dứt lời, một nhánh cây từ trong túi áo Lâm Sơ thoăn thoắt vươn , hăm hở lao về phía .

Một lúc , giọng Tiểu Tam vang lên trong đầu Lâm Sơ.

“Chủ nhân, phía một bức tường, hết đường ạ.”

Hết đường ?

Lẽ nào nơi là một mê cung?

đường , rõ ràng cô hề thấy ngã rẽ nào khác. Suốt dọc đường chỉ độc một lối , dù là rẽ thẳng, vẫn chỉ một con đường .

Nếu đây là một ngõ cụt, bây giờ?

Lần , cô thật sự tài nào đoán cơn ác mộng vòng thứ tư là gì.

Ngay lúc cô đang mải mê suy nghĩ, sợi dây leo vươn từ túi áo cô bỗng nhiên biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-434.html.]

Tim Lâm Sơ hẫng một nhịp. “Tiểu Tam?”

Lần , trong đầu cô hề nhận bất kỳ hồi âm nào.

Cô vội thò tay túi, nhưng chỉ chạm Tiểu Tứ.

Con thú bông nhỏ men theo bàn tay, bò lên cánh tay cô, cuống quýt kêu “meo u, meo u” và liên tục khoa tay múa chân, động tác tan biến, dường như với cô rằng Tiểu Tam đột ngột biến mất.

Bức tường vấn đề.

Lâm Sơ kịp nghĩ nhiều, lo rằng Tiểu Tứ cũng sẽ biến mất, cô liền nhét nó trở túi. “Không sự đồng ý của chị, tuyệt đối ngoài.”

Sau đó, cô nhanh chóng di chuyển về phía Tiểu Tam dò đường.

Đừng lúc Tiểu Tam phóng nhanh, đó là nhờ lợi thế của một loài thực vật biến dị. Còn Lâm Sơ, dù cố hết tốc lực, nhưng vì chiều cao của lối hạn nên tốc độ của cô chậm hơn Tiểu Tam ít.

Khi cô dùng tốc độ nhanh nhất thể để đến bức tường mà Tiểu Tam , mười mấy phút trôi qua.

Đó đúng là một bức tường, và xung quanh nó cũng chẳng lối nào khác.

Trên đường tới đây, Lâm Sơ cũng để ý, ngoài một vài chỗ lõm vách tường thì hề con đường nào khác để .

Cô nghi ngờ sự biến mất của Tiểu Tam liên quan đến bức tường mặt .

Cô nhắm mắt , tưởng tượng hành động mà Tiểu Tam thể khi thấy bức tường, vươn tay chạm nó.

Ngay khoảnh khắc cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, Lâm Sơ cả cô và Tiểu Tam đều tính sai một bước.

Cô thì luôn lo lắng gian gấp khúc thể Tiểu Tam thương, còn Tiểu Tam nghĩ nếu gặp gian gấp khúc thì cùng lắm là tự chặt một nhánh cây.

cả hai đều bỏ qua khả năng đây là một cánh cổng dịch chuyển.

“Chủ nhân! Cuối cùng cũng đến !”

Giọng trong trẻo của Tiểu Tam vang lên trong đầu cô, ngữ điệu vô cùng vui vẻ, vẻ hề thương.

Lâm Sơ vội mở mắt, liền thấy Tiểu Tam tự biến thành một cái cây cao hơn một mét, sừng sững giữa lối .

“Tiểu Tam, con thương ?”

Lâm Sơ lập tức kéo Tiểu Tam gần .

“Chủ nhân, con ạ!”

Lâm Sơ Tiểu Tam từ xuống một lượt, lúc mới thở phào nhẹ nhõm. “Sao con tự biến to thế ?”

“Tiểu Tam liên lạc với chủ nhân. Lần con xem hoạt hình với Tiểu Tứ, nếu lạc thì chạy lung tung, ở chỗ dễ thấy để nhà một cái là thấy ngay ạ.”

Nghe Tiểu Tam tự hào kể lể, Lâm Sơ khỏi bật , lắc đầu.

“Con đúng lắm. ở nơi thế , chúng càng kín đáo càng . Chúng thể liên lạc qua ý thức, chỉ cần chị đến gần là thể kết nối . Lần con đừng biến thành nổi bật như nữa nhé.”

Lâm Sơ áp dụng chiến thuật đ.ấ.m xoa, quả nhiên dỗ ngọt Tiểu Tam đến mức nó lập tức lời răm rắp, thu thành kích cỡ lòng bàn tay chui tọt túi áo cô.

“Chủ nhân đúng, con nhớ ạ!”

“Con ở đây bao lâu ?” Lâm Sơ hỏi Tiểu Tam, ngẩng đầu quan sát cảnh xung quanh.

 

Loading...