Tạ Du khẽ gật đầu, gương mặt tái nhợt thoáng nở một nụ gượng. “Cũng may là trong cửa hàng hệ thống bán t.h.u.ố.c cầm m.á.u tức thời.”
Câu ngắn gọn, nhưng Lâm Sơ lập tức hiểu chuyện.
Lúc đó, Tạ Du tia sáng đỏ b.ắ.n trúng chân trái, trong mắt Lâm Sơ thì cô biến mất ngay lập tức, nhưng thực tế chắc chắn là Tạ Du dùng một năng lực dịch chuyển đặc biệt nào đó để đến một nơi khác.
Tình cảnh của cô khi đó, cũng chẳng khác nào cảnh tượng Lâm Sơ chứng kiến cô bé Lolita tan rã dần, vết thương lớn toác, m.á.u tuôn như xối.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
may mắn là cửa hàng hệ thống bán t.h.u.ố.c cầm máu, uống tuy tác dụng nào khác, nhưng thể cầm m.á.u ngay lập tức.
Lâm Sơ hỏi vì cô thể biến mất đột ngột, mà lấy một lọ t.h.u.ố.c trị thương từ trong gian, định đưa cho Tạ Du thì thấy đối phương xua tay về phía .
“Tớ uống t.h.u.ố.c tăng trưởng , mười ngày nữa chân sẽ mọc , cần lãng phí lọ t.h.u.ố.c quý giá của .”
Nghe , Lâm Sơ khẽ nhíu mày, cô chỉ máy theo dõi nhịp tim bên cạnh. “Cậu nội thương nặng thế , t.h.u.ố.c tăng trưởng chữa cả cái ?”
Tạ Du gật đầu. “Thuốc tăng trưởng gần giống như phiên bản tác dụng chậm của t.h.u.ố.c trị thương mà . Nó giúp tất cả các bộ phận thương cơ thể tái tạo một cách từ từ, chỉ là thời gian lâu một chút. Vết thương nhỏ thì , nhưng với thương tích của tớ thì chắc cần hơn nửa tháng.”
Nghe đến đây, Lâm Sơ cũng cảm thấy loại t.h.u.ố.c tăng trưởng khá .
Nếu vì những lọ t.h.u.ố.c trị thương do kỹ năng của Bạch Vi tạo nâng cao tiêu chuẩn của cô, chắc chắn cô sẽ thấy t.h.u.ố.c tăng trưởng là một vật phẩm cực kỳ .
Tạ Du kiên quyết dựa t.h.u.ố.c tăng trưởng để hồi phục, Lâm Sơ cô nợ ân tình nên cũng ép nữa.
Đến thăm bệnh, dĩ nhiên Lâm Sơ tay .
Cô xách theo một chiếc túi nhỏ, bên trong đựng ba quả táo và sáu quả quýt.
Món quà thăm bệnh ở thế giới cũ của cô lẽ sẽ coi là keo kiệt, nhưng Tạ Du là lăn lộn qua nhiều thế giới tận thế, cô hiểu quá rõ giá trị của một túi trái cây như thế .
Nói thẳng , ở một nơi thiếu thốn thức ăn như thời mạt thế, trái cây tươi là hàng xa xỉ.
Cô định từ chối, Lâm Sơ chẳng chẳng rằng dúi chiếc túi tay bạn.
“Cầm lấy .”
Tạ Du cũng khách sáo nữa, chẳng mấy chốc, túi hoa quả biến mất khỏi tay cô .
Lâm Sơ xuống chiếc ghế bên cạnh, Tạ Du hỏi: “Tiến trình nhiệm vụ ẩn của đến ?”
Không đợi Lâm Sơ trả lời, cô báo cáo : “Tiến trình của tớ hiện tại là 75%.”
Lâm Sơ , mắt sáng lên. “Của tớ cũng là 75%.”
Hai , đều thấy sự kích động ánh lên trong mắt đối phương.
Trước khi Tạ Du leo lên ống khói, tiến trình nhiệm vụ của cả hai đều là 50%.
Sau khi tách , mỗi thành thêm 25%.
25% cuối cùng của Lâm Sơ mãi vẫn thể thành, nếu 25% của Tạ Du trùng với phần của cô, nghĩa là khi trao đổi thông tin, cả hai đều thể thành nhiệm vụ ẩn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-391.html.]
Lâm Sơ hỏi cô : “25% còn của yêu cầu thu thập vật phẩm ?”
Khi thấy lọ t.h.u.ố.c thử quen thuộc xuất hiện trong tay Tạ Du, một nụ rạng rỡ hiện lên mặt Lâm Sơ.
“Phần thu thập của tớ xong, chỉ còn thiếu thông tin thôi.”
Tạ Du hiển nhiên cũng điều ý nghĩa gì, nụ tươi tắn xuất hiện gương mặt còn xanh xao của cô.
Dựa sự ăn ý suốt chặng đường, gần như cần nhiều lời, họ một nữa đạt thành thỏa thuận hợp tác.
Tạ Du cần điều khiển để nâng đầu giường lên, cố gắng thẳng hết mức thể, đó là kể về những gì gặp .
“Hôm đó thấy tớ biến mất khỏi ống khói, lẽ nghĩ tớ gặp chuyện may, nhưng thực đó là hiệu quả kỹ năng của tớ.”
“Tớ chỉ thể sử dụng kỹ năng đó khi gặp nguy hiểm, cho nên hành động cực đoan một chút, chắc dọa sợ .”
Nói đến đây, vẻ mặt Tạ Du lộ rõ mấy phần áy náy.
Khi cô trở về căn cứ Tây Nam, trợ lý Tiểu Hoàng phụ trách tiếp ứng các nhiệm vụ giả với cô, Lâm Sơ về tìm cô khắp nơi, trông vẻ lo lắng.
Đây cũng là lý do cô quyết định cho Lâm Sơ về kỹ năng của .
Lâm Sơ chẳng hề bận tâm, cô lắc đầu: “Cậu bình an trở về là .”
Thấy , Tạ Du kể tiếp: “Tớ bên trong nhà máy. Ở đó… , cũng bất kỳ sinh vật nào khác.”
“Bên ngoài chúng chỉ thấy nhà máy một tầng, nhưng thực tế, lòng đất còn mấy tầng nữa. Cụ thể bao nhiêu tầng thì tớ , vì bên trong sinh vật nên cũng thang máy.”
Nghe đến đây, Lâm Sơ tỏ vẻ khó hiểu, Tạ Du lập tức đoán thắc mắc trong lòng cô và giải thích:
“Cậu chắc chắn đang tự hỏi, nếu thang máy, những công nhân xây dựng nhà máy lúc rời bằng cách nào đúng ?”
Lâm Sơ gật đầu, liền Tạ Du tiếp: “Lúc kẹt trong đó tớ cũng nghĩ , nên tìm, kết quả phát hiện chiếc thang máy mà đội ngũ xây dựng từng sử dụng bịt kín .”
Thang máy bịt kín, bên trong bất kỳ sinh vật nào.
Lâm Sơ tổng hợp thông tin của Tạ Du: “Nếu sinh vật, nhà máy đó vận hành bằng cách nào?”
Nhắc tới chuyện , vẻ mặt Tạ Du vẻ khó chịu, cô khẽ nheo mắt : “Máy móc bên trong thiết lập một quy trình hảo nhất, cứ thế ngày qua ngày tự động vận hành.”
“Nhà máy đó cũng sản xuất thứ gì khác. Chúng chuyên sản xuất khí thải và nước thải.”
Nghe đến đây, dường như một nút thắt nào đó trong đầu Lâm Sơ tháo gỡ.
Cô vẫn luôn băn khoăn nhà máy rốt cuộc sản xuất thứ gì, giờ đây câu trả lời của Tạ Du khép vòng lặp suy luận của cô suốt mấy ngày qua.
Nhà máy tên là Cội Nguồn, cội nguồn của bất kỳ vật phẩm nào, mà là cội nguồn của sự biến dị.
Nó sản xuất bất cứ thứ gì, mà chỉ sản xuất những loại khí và chất lỏng thể khiến thực vật và côn trùng đột biến.