Ai nấy đều mệt lử. Lâm Sơ dừng bước, vợ chồng Giang Minh và Chu Mưa Thu bủn rủn cả chân tay, ngã phịch xuống đất.
Họ nghỉ ngơi hơn nửa tiếng thì những sống sót khác mới lết xác tới nơi.
trong khi đám mới ngã vật , thì nhóm của Lâm Sơ dậy chuẩn lên đường tiếp.
Một quen với Giang Minh thấy họ định , vội vàng hỏi: “Anh Giang, nghỉ thêm lát nữa ?”
Giang Minh cũng nhiều, chỉ đáp: “Chúng nghỉ đủ , cứ nghỉ tiếp .”
Cứ như , hai nhóm một một cho đến khi trời tối mịt.
Có lẽ vì những gì Lâm Sơ thể hiện ban ngày cho họ cảm giác an , nên những sống sót dù mệt cũng c.ắ.n răng chịu đựng, cố gắng đuổi kịp nhóm Lâm Sơ mới dám dừng nghỉ ngơi.
nhịp độ chỉ hiệu quả trong ngày đầu tiên.
Ngày hôm , lúc nhóm Lâm Sơ xuất phát thì ít trong họ vẫn còn đang say giấc nồng.
Đến khi họ lên đường thì bóng dáng nhóm của Lâm Sơ khuất dạng từ lâu.
Từ căn cứ Việt Châu đến nhà xưởng, Lâm Sơ chỉ mất hơn hai ngày, nhưng đường từ nhà xưởng trở về, vì theo tốc độ của con Chu Mưa Thu nên họ chậm hơn nhiều.
May mà nhờ ống t.h.u.ố.c trị thương , sức khỏe của Chu Mưa Thu hồi phục đáng kể. Cô vốn là thích phiền khác, chỉ cần Lâm Sơ yêu cầu dừng , cô nhất quyết đòi nghỉ ngơi.
Còn Đồng Đồng thì Lâm Sơ bế tay suốt cả chặng đường.
Dù ban đầu cô bé cảm thấy thật vô dụng, nhưng khi phát hiện nhờ Lâm Sơ bế mà tốc độ di chuyển của cả đoàn nhanh hơn hẳn, cô bé cũng dần chấp nhận sự sắp xếp .
Mỗi khi dừng nghỉ ngơi, cô bé giúp Lâm Sơ đ.ấ.m lưng xoa bóp tay chân, xem như để báo đáp.
Lâm Sơ thấy cô bé dường như chỉ mới thể yên tâm để bế , nên cũng mặc kệ cô bé.
Vợ chồng Giang Minh tuy lớn tuổi, nhưng khi tận thế ập đến, cả hai đều là yêu thích thể thao. Việc tập thể d.ụ.c đều đặn hàng tuần giúp thể chất của họ hề thua kém trẻ tuổi, bởi họ chỉ cần cố gắng một chút là thể theo kịp nhịp độ của Lâm Sơ.
Tình hình đoạn đường từ nhà xưởng đến căn cứ Việt Châu Lâm Sơ nắm rõ như lòng bàn tay từ lúc đến, vì đường về cực kỳ thuận lợi.
Dưới sự dẫn dắt của cô, họ chỉ mất ba ngày rưỡi để từ nhà xưởng về tới căn cứ Việt Châu.
Thậm chí họ còn vô tình gặp đội thu thập vật tư bốn ngay tại cổng căn cứ.
Khi Lâm Sơ chỉ tiêu diệt lũ ong bắp cày mà còn tận nhà xưởng đưa con Chu Mưa Thu và vợ chồng Giang Minh trở về, ánh mắt của đội thu thập cô chỉ hai từ: Bội phục.
Bởi vì con Chu Mưa Thu là nhân vật quan trọng trong tài liệu của căn cứ trung ương, nên khi liên lạc với cấp , căn cứ Việt Châu cho năm ngày nữa sẽ một chiếc trực thăng vận chuyển vật tư đến đón họ về.
Trên trực thăng vẫn còn chỗ trống, ngoài con Chu Mưa Thu, Giang Hiện còn cố ý xin thêm hai suất cho vợ chồng Giang Minh.
Năm ngày , nhóm năm của Lâm Sơ bước lên chiếc trực thăng bay về căn cứ trung ương.
Người đến đón họ vẫn là Tiểu Đinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-369.html.]
Giang Hiện cũng đích cùng Tiểu Đinh tận sân bay.
Hai em gặp , một lời thừa thãi, chỉ một cái ôm hóa giải hết xa cách suốt mười mấy năm qua.
Lâm Sơ thấy nhiệm vụ thành viên mãn, khi giao cho Tiểu Đinh, cô định lặng lẽ rời .
Ngay khi cô kịp gót, một bàn tay nhỏ níu lấy vạt áo cô.
“Chị Lâm Sơ, Đồng Đồng thứ đưa cho chị.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Nghe Đồng Đồng , tất cả lớn mặt đều .
Chỉ thấy Đồng Đồng lấy từ chiếc ba lô nhỏ của một phong thư, trân trọng đặt tay Lâm Sơ.
“Lần cuối cùng ba , ba dặn con rằng, nếu ba trở về thì nhất định sẽ tới tìm chúng . Ba , đợi đến khi chúng an , hãy đưa lá thư cho đến đón chúng .”
Đôi mắt to tròn, đen láy của Đồng Đồng Lâm Sơ một cách nghiêm túc: “Chị Lâm Sơ, cảm ơn chị đưa Đồng Đồng và đến căn cứ trung ương.”
Vì lá thư của Đồng Đồng, Lâm Sơ thể rời ngay .
Rất nhanh đó, cô và lá thư cùng Tiểu Đinh mời đến văn phòng của chủ nhiệm.
Ông lão tóc bạc trắng sốt ruột giục cô mở lá thư xem bên trong gì.
Lâm Sơ điều thể quan trọng đối với việc nghiên cứu nên cũng chần chừ, mở phong thư ngay mặt ông.
Bên trong chỉ một tờ giấy.
Trên đó hai câu cảm ơn, cùng một dòng chữ nhỏ.
Dòng chữ nhỏ mới là trọng tâm của cả lá thư.
[Thành quả nghiên cứu của , ngoài việc dùng võng mạc của để truy cập, còn cài đặt võng mạc của Đồng Đồng phương thức truy cập dự phòng. Xin hãy đối xử tử tế với vợ con .
Phương Học Trung.]
Chỉ một tờ giấy mỏng mà Lâm Sơ cảm thấy nặng trĩu. Qua vài dòng chữ ngắn ngủi, cô thấy tấm lòng khổ tâm của giáo sư Phương với tư cách một cha.
Ông lão tóc bạc trắng tờ giấy tay Lâm Sơ, khẽ thở dài.
“Phương Học Trung ... Tiểu Đinh, đợi hai con họ nghỉ ngơi thỏa , mời họ tới đây một chuyến. À , các điều kiện và vật tư chu cấp hàng tháng tuyệt đối thiếu.”
“Đừng để Phương suối vàng thất vọng.”
"Vị chủ nhiệm của trung tâm nghiên cứu dám đắc tội với Lâm Sơ. Lần cô mang hai con Chu Mưa Thu trở về là một niềm vui ngoài dự kiến của họ, vì thế, trung tâm chuẩn một túi vật tư để thưởng cho cô.
Bên trong các loại thịt tẩm ướp cẩn thận và năm chai chế phẩm dinh dưỡng trông khá kỳ lạ. Mấy chai to hơn hẳn so với dung dịch dinh dưỡng mà hệ thống cung cấp. Nếu dung dịch của hệ thống chỉ nhỏ bằng một ống nghiệm, thì chế phẩm của căn cứ trung ương đựng trong lon lớn cỡ 200ml.