Ánh mắt họ Lâm Sơ chất chứa đủ cảm xúc: kinh hãi, hoảng loạn, xen lẫn bất lực.
Lâm Sơ chẳng thèm liếc họ thêm nào, cô chạy như bay về phía cửa .
Vu Hồng Phi bước khỏi nhà vệ sinh nam thấy bóng lưng thoăn thoắt của Lâm Sơ, liếc ba kẻ đang sõng soài đất, mím môi lời nào, cũng vội vã chạy theo cô.
Do chậm trễ mất một lúc, khi Lâm Sơ chạy đến cửa thì thấy hai con zombie dẫn đầu bầy đàn, bỏ xa những con khác cả trăm mét, đang tiến thẳng đến đây.
Cô giơ thanh đao lên, nhưng ngờ con zombie đầu thấy sống vươn tay chộp tới.
“Xoẹt!” một cánh tay c.h.é.m bay.
Lãng phí quá!
Hệ thống sẽ thu mua xương cốt tách rời.
Lâm Sơ thoáng chút xót xa.
cô đổi vũ khí mặt Vu Hồng Phi, đành nghiến răng vung đao, c.h.é.m hai con zombie mặt thành một đống bầy nhầy.
Vu Hồng Phi sững sờ đống thịt bầy nhầy mặt, sang Lâm Sơ. Nếu hai tay vẫn đang trói, chắc chắn đưa tay lên gãi đầu để che giấu sự chấn động tột độ của .
Thảo nào khi , cấp dặn đừng bao giờ coi thường phụ nữ.
Phụ nữ thời nay… đều đáng sợ thế ?
Hai con zombie thể mang về , Lâm Sơ bèn thản nhiên mặt Vu Hồng Phi mà moi hai con mắt, nhân lúc ai để ý liền ném gian trữ đồ.
Sau đó, cô mở toang cánh cửa mà họ qua.
Làm xong tất cả, bầy zombie chỉ còn cách cô đầy năm mươi mét.
Lâm Sơ xoay , hòa bóng tối.
“Cô gái, cô lợi hại thật đấy! Mã Nham và đồng bọn càn quét sạch sẽ zombie ở khu vực , ngờ chỉ một chút động tĩnh lớn dẫn thêm nhiều zombie đến .”
Lâm Sơ liếc , sửa : “Lâm Sơ.”
Vu Hồng Phi ngẩn hai giây mới nhận đó là tên của cô.
Anh lập tức nhe hàm răng trắng bóng, toe toét: “Lâm Sơ, vui quen với cô.”
Tay vẫn còn trói, nếu chắc chắn chìa để bắt tay .
Lâm Sơ gật đầu coi như đáp , , tiếp tục về phía tòa nhà đối diện.
Vừa , bầy zombie vây đến, để bao vây, cô chọn cách chạy ngoài. Vu Hồng Phi rằng một nơi thể tránh zombie, thể quan sát tình hình nơi ẩn náu của Mã Nham và đồng bọn.
Thấy tay vẫn trói lưng, cũng lý do gì để lừa , Lâm Sơ liền theo tòa nhà ở phía đối diện.
Tòa nhà quả nhiên dọn dẹp sạch sẽ. Họ lên tầng hai, tìm một cửa sổ góc thuận lợi, và thứ ở phía đối diện đều thu hết tầm mắt.
Bây giờ là mười một giờ đêm, bóng đêm đặc quánh. Chỉ thể thấy bầy zombie đông nghịt, thu hút bởi âm thanh và sống, đang lũ lượt tràn nơi ẩn náu của nhóm Mã Nham.
Tiếng hét t.h.ả.m thiết đứt quãng vọng .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-33.html.]
Lâm Sơ , ba kẻ bỏ ở đó chắc chắn sẽ chịu cảnh bầy zombie c.ắ.n xé.
Cái c.h.ế.t của họ sẽ dễ coi chút nào.
cô hề hối hận về việc .
Nếu dụ zombie tới, cô cũng sẽ tự tay tiễn chúng lên đường.
Suy cho cùng, chính bọn họ cũng tiễn cô lên đường từ .
Chỉ là năng lực bằng cô mà thôi.
Trong thế giới tận thế , sức mạnh luôn là thứ quyết định tất cả, cá lớn nuốt cá bé.
Lâm Sơ thích chủ động gây sự, nhưng nếu kẻ nào dám chọc cô, cô tuyệt đối sẽ nương tay.
Trong màn đêm tĩnh mịch, vài tiếng kêu t.h.ả.m thiết của ba trở nên đặc biệt rõ ràng.
Không Mã Nham và những khác ở khu d.ư.ợ.c phẩm bên đường thấy .
“Cô cần áy náy . Ba đó tiết lộ thông tin của cô cho Mã Nham, còn cố tình hãm hại cô, cô cần cứu họ.”
Vu Hồng Phi chằm chằm ngoài cửa sổ, tai vẫn lắng tiếng kêu gào, đột nhiên lên tiếng.
những lời rốt cuộc là để an ủi Lâm Sơ, để thuyết phục chính , ngay cả cũng rõ.
Là một quân nhân mang vai sứ mệnh bảo vệ đất nước, mà giờ đây trơ mắt khác c.h.ế.t ngay mặt .
Kể từ khi bước thế giới nhiệm vụ , những giá trị mà luôn tin tưởng liên tục lung lay và tái định hình.
Cấp , tìm cách thích ứng với thế giới , thì chỉ nước chờ chết.
Nhiệm vụ còn thành, vẫn chết.
“ hề áy náy.”
Lâm Sơ ngoài cửa sổ, gương mặt chút cảm xúc.
Một từng kinh qua những góc tối tăm nhất như cô, thể chỗ cho sự áy náy.
“Dù nữa, chuyện cảm ơn cô.”
Nếu Lâm Sơ, đang la hét t.h.ả.m thiết lúc lẽ là .
“Làm bọn họ bắt ?”
Suốt quãng đường , dù hai tay trói, nhưng động tác của Vu Hồng Phi vẫn nhanh nhẹn, hề vẻ gì là gò bó.
Thân hình tuy gầy nhưng rắn chắc, Lâm Sơ thể từng thớ thịt đều là cơ bắp.
Dáng của , rõ ràng là từ trong quân đội .
Lâm Sơ cũng quan sát đôi tay trói lưng của , vị trí những vết chai sạn tay chính là dấu vết của việc cầm s.ú.n.g trong nhiều năm.