Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 322

Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:28:01
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nếu con bọ nào định chạy phòng , Tiểu Tứ sẽ đuổi chúng sang phòng của kẻ .”

Tiểu Nhị đến đây, Tiểu Tứ đang vai liền nhảy dựng lên, lắc lắc đầu khoa tay múa chân thêm vài động tác, kèm theo hai tiếng “meo meo” đầy bất mãn.

Tiểu Nhị cố gắng hiểu ý nó, đầu với Lâm Sơ: “Tiểu Tứ con dịch sai . Có một đàn ông từng chủ nhân ở trong một căn phòng kiên cố, lũ bọ khổng lồ .”

Lần thì Tiểu Tứ vai Tiểu Nhị mới hài lòng. Nó phịch xuống vai , hai cái chân nhỏ đung đưa qua xương quai xanh, trông vô cùng khoái chí.

Lâm Sơ đương nhiên hiểu ngay nó đang đến Hàn Dời. Anh ở trong một trong hai căn phòng nghỉ duy nhất của nhà xưởng, bốn phía đều là tường, chỉ một cái cửa sổ nhỏ bịt kín bằng quạt thông gió, lũ gián đột biến thể nào .

Nghĩ đến đây, cô cuối cùng cũng xác nhận , thì Tống Vui Vẻ thương nặng nhất là do Tiểu Tứ cố tình . Hèn gì lúc thấy bộ dạng thê t.h.ả.m của Tống Vui Vẻ, nó trốn trong túi áo cô khanh khách.

mà…

Nếu cô nhớ lầm, Tiểu Tứ vác cả cuốn từ điển tiếng Hán hiện đại đập gián đột biến.

Với cái hình chỉ to bằng bàn tay, thế nào mà nó nhấc nổi một vật nặng như ?

Nghe thấy thắc mắc của Lâm Sơ, Tiểu Nhị và Tiểu Tam bên cạnh cũng lộ vẻ tò mò y hệt.

Thấy , Tiểu Tứ “xoạt” một tiếng, trượt từ vai Tiểu Nhị xuống, đáp đất cực kỳ linh hoạt. Sau đó, nó lon ton chạy đến thùng dụng cụ của Tiểu Nhị, nhẹ nhàng vác một chiếc xẻng lớn lên vai.

“Tiểu Tứ ơi đỉnh quá mất!” Tiểu Nhị ôm mặt nó đầy ngưỡng mộ.

Được Tiểu Nhị khen, Tiểu Tứ tự hào ưỡn bộ n.g.ự.c bé tí, ném cái xẻng xuống đất chạy một mạch phòng khách, nhấc bổng cả một chiếc ghế ăn.

Ngay đó, trong tiếng hét kinh ngạc của Tiểu Nhị, nó nâng bổng cả Tiểu Nhị lên.

Chỉ là cái hình bé tí hin nâng một vật thể to hơn nhiều , khó tránh khỏi chút lảo đảo.

Cuối cùng, nó chằm chằm Lâm Sơ vài giây, dường như đang ước lượng xem nhấc nổi cô lên .

Hồi lâu , nó đành khó xử lắc lắc đầu.

Tiểu Nhị đặt xuống đất vội vàng phiên dịch: “Ý của Tiểu Tứ là, chủ nhân nặng quá, nó nhấc nổi.”

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Lâm Sơ: “...” Thật cần dịch thứ .

Qua màn trình diễn , cô cũng đoán sức mạnh của nhóc con Tiểu Tứ thể nâng vật nặng 25kg.

Tuy trọng lượng đó chẳng là gì với cô, nhưng với một Tiểu Tứ nhẹ hều, tới nửa cân, thì đây là nhấc một vật nặng gấp mấy chục cơ thể nó .

Vẫn còn đang kinh ngạc, Lâm Sơ nêu thắc mắc cuối cùng của : “Lũ gián đột biến đó chạy nhanh như , Tiểu Tứ đập trúng chúng?”

Nghe câu hỏi , Tiểu Tứ quanh một vòng, sốt ruột vò vò hai cái tai to của , vẻ giải thích thế nào.

Một lúc , nó bắt đầu dùng hành động để diễn tả cho Lâm Sơ và Tiểu Nhị xem.

Tiểu Nhị liền giải thích: “Tiểu Tứ nó cũng nữa. Nó chỉ đuổi theo con gián đột biến, vỗ chúng một cái là chúng nó sẽ chậm , lúc đó nó mới dùng công cụ đập c.h.ế.t .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-322.html.]

Nghe Tiểu Nhị dịch xong, Tiểu Tứ ở bên cạnh gật gật đầu lia lịa.

Vỗ một cái là con gián sẽ chậm ư?

Phải rằng, gián là một trong những loài sức sống mãnh liệt nhất. Ở thế giới cũ của cô, dù là gián thường đột biến cũng khả năng cao sống sót và tẩu thoát khi dép tấn công.

Vậy mà cái móng vuốt bé tí của Tiểu Tứ vỗ một cái là thể chậm tốc độ của một con gián đột biến to bằng con chuột ?

Lâm Sơ bảo Tiểu Tứ thử vỗ xem, nhưng nó cứ lắc đầu quầy quậy, nhất quyết chịu.

Tiểu Nhị đề nghị để nó vỗ , nó cũng đồng ý.

Cuối cùng, cô đành bỏ cuộc.

Nếu đêm qua ở nhà xưởng bỏ hoang Tiểu Tứ, cô gần như thể tưởng tượng lũ gián đó sẽ gây bao nhiêu phiền toái.

Mặc dù nó cố tình dẫn gián đột biến trừng phạt những kẻ nó ưa, nhưng nếu những đó thương, thì thể gặp nạn sẽ là vợ chồng Chu Mưa Thu và Giang Minh. Xem như Tiểu Tứ dùng chính năng lực của để bảo vệ những bảo vệ.

Nghĩ đến đây, Lâm Sơ liền tuôn một tràng khen ngợi Tiểu Tứ, hệt như cách cô vẫn thường khen Tiểu Nhị.

Tiểu Tứ xong thì phổng mũi lên tận trời, cả buổi tối hôm đó đường lúc nào cũng trong tư thế ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đầy kiêu hãnh.

Tiểu Tam thấy vui vẻ, mấy chiếc lá non của nó lặng lẽ cụp .

Nào ngờ giây tiếp theo, Lâm Sơ sang nó.

“Tiểu Tam của chúng cũng giỏi lắm chứ. Cây cối bên ngoài đều biến thành dạng tấn công cả , còn nhờ Tiểu Tam giúp chị phiên dịch viên đấy, em lười biếng nhé.”

Nghe Lâm Sơ , mấy chiếc lá của Tiểu Tam lập tức vươn , vui vẻ nhảy nhót tìm một cái hố thích cắm rễ xuống.

Lâm Sơ trở về phòng, âm thầm lau vệt mồ hôi hề tồn tại trán.

Nuôi một đám nhóc , cô cảm thấy sắp chuyển nghề thành giáo viên mầm non đến nơi .

Trở nơi trú ẩn, Lâm Sơ về với nếp sinh hoạt điều độ của . Tối đến khi thành một lượt huấn luyện, cô tắm nước nóng ngủ sớm.

Sáng hôm , trời còn sáng hẳn, cô dậy tập thể dục, ăn sáng, nhân lúc hừng đông, liền mang vẻ mặt lạnh như tiền của Cao Sơn Lương Tử, tiếp tục lên đường hướng về phía Giang Hiện.

Cô duy trì nếp sinh hoạt suốt bốn ngày.

Nhờ nước đen và t.h.u.ố.c diệt côn trùng bảo vệ, cộng thêm ý thức cảnh giác và chiếc bùa bình an, tuy đường cũng gặp côn trùng và thực vật tấn công, nhưng cuối cùng đều an vượt qua.

Rốt cuộc, thời điểm nhiệm vụ còn 4 ngày 3 giờ, cô đến thôn Giao Nhạc."

"Khi còn hẳn trong thôn, xung quanh Lâm Sơ là những cánh đồng lúa bạt ngàn. Thân lúa ở đây cao đến lạ, trung bình hơn ba mét.

Trước khi tận thế ập đến, nông thôn vốn luôn là nơi hệ sinh thái trong lành nhất. Giờ đây, chỉ lúa mà các loài cây cỏ hoang dã cũng sinh sôi nảy nở khắp nơi.

 

Loading...