Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 318

Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:27:48
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con gián to gần bằng một con chuột cống xám ngoét.

Nếu lấy Tiểu Tứ nhỏ bằng bàn tay vật so sánh thì con gián biến dị to hơn nó một vòng.

Lúc , con gián bẹp dúm, xung quanh chảy thứ dịch màu nâu đặc sệt, hẳn là từ trong cơ thể nó. Còn thứ đè bẹp nó…

Là một quyển từ điển tiếng Hán hiện đại dày cộp như cục gạch ngay bên cạnh.

Thầy Ngụy một bước, thấy quyển từ điển, cuối cùng cũng nhịn mà kêu lên thất thanh:

“Kia, là quyển từ điển của ?”

lúc , Tưởng Sam cũng mặt.

“Tại ở đây gián biến dị? Tối qua ai là phụ trách trám các kẽ hở?”

Trong đám đông, một đàn ông vội giơ tay.

“Anh Tưởng, là với Tiểu Triệu , nhưng chắc chắn cách của vẫn như khi.”

Tiểu Triệu, gọi tên, cũng lập tức gật đầu lia lịa: “Anh Tưởng, em cũng chắc chắn lấp kín từng kẽ hở phụ trách.”

Tưởng Sam nhíu chặt mày, đang định phán đoán tính xác thực trong lời của họ thì tiếng hét lên kinh hãi: “Mọi mau qua đây, bên còn một con nữa! Con hình như còn sống!”

Hai đàn ông phụ trách trám khe hở liền vớ lấy vũ khí, lao về phía phát tiếng kêu.

Lâm Sơ phía đám đông, ánh mắt đăm chiêu liếc quyển từ điển tiếng Hán hiện đại xuất hiện một cách đầy vô lý tại hiện trường.

Khi cô đến nơi phát hiện con gián thứ hai, nó dùng lửa thiêu rụi.

Cô vẫn thể lờ mờ thấy cặp râu của nó đang co giật trong ngọn lửa.

Rất nhanh đó, liên tiếp báo rằng phát hiện thêm gián.

Lần , cư dân trong nhà xưởng một phen bận tối mắt tối mũi.

Cho đến khi tất cả những con gián c.h.ế.t và sắp c.h.ế.t đều thiêu hủy thì cũng hơn nửa tiếng trôi qua.

Tưởng Sam cũng dẫn tìm khe hở mà lũ gián chui .

Những khe hở chỉ một chỗ, và lớp keo cao su dùng để bịt chúng đều chi chít dấu răng của lũ gián.

Không họ tắc trách, mà là khả năng gặm nhấm của lũ gián mạnh lên, lớp cao su vốn thể ngăn chặn chúng giờ vô dụng.

“Anh Tưởng, hiện tại phát hiện mười tám con gián, tìm thấy hai ổ trứng, tất cả đốt sạch. Giờ đang thống kê gián cắn.”

Sau khi phát hiện lũ gián, phản ứng ngứa ngáy của cũng lời giải đáp: họ dị ứng nghiêm trọng khi tiếp xúc với chúng.

Thời gian trôi , da của ít dị ứng bắt đầu lở loét, mưng mủ, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Tưởng Sam cho thống kê lượng là để tính toán lượng t.h.u.ố.c cần dùng.

Những trong nhà xưởng vốn là hàng xóm cùng một khu, do Tưởng Sam tập hợp . Hơn nữa, nơi họ sống tận thế đều là khu dân cư cao cấp, nhiều tài giỏi, nên khả năng ứng phó với tình huống khẩn cấp cũng dạng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-318.html.]

Từ lúc thức dậy đến bây giờ, chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ mà họ xử lý và trấn an đám đông hỗn loạn.

Tưởng Sam với đến báo cáo tình hình một câu “Vất vả ”, đó đầu sang bên cạnh, phát hiện em vợ Hàn Dời vốn nên ở ngay đây biến mất tăm.

“Hàn Dời ? Bảo gọi đội dọn dẹp tối qua đến đây họp.”

Lúc mới sực nhớ , Tưởng Sam sáng nay sáu giờ sẽ họp với đội dọn dẹp. Chỉ vì một phen náo loạn mà ai nấy đều quên bẵng mất.

Thế nhưng, khi tất cả mặt đầy đủ, chẳng thấy Hàn Dời, cử gọi họp, và Tống Duyệt, một thành viên của đội dọn dẹp tối qua, cả."

"Tuy là họp đội dọn dẹp, nhưng vì gian kín duy nhất trong nhà xưởng là phòng ngủ của Tưởng Sam và Hàn Dời, nên các cuộc họp giờ đều diễn ngay bãi đất trống.

Tất cả sống trong nhà xưởng đều thể xem.

Lâm Sơ cạnh Giang Minh, Tưởng Sam sai tìm Hàn Dời và Tống Vui Mừng.

Giang Minh thấy bèn thở dài, ái ngại cô: “Cô Lâm, e là cô đợi thêm một lúc nữa mới ngoài . Tưởng Sam đang điều tra vụ gián đột biến, nếu rõ ràng thì sẽ đồng ý mở cửa .”

Lâm Sơ gật đầu tỏ ý hiểu.

Nếu chỉ mất hai ba tiếng để điều tra thì cô thể đợi. nếu chuyện lỡ dở cả ngày của cô, thì dù Tưởng Sam mở cửa, cô cũng sẽ tự phá cửa mà .

Người Tưởng Sam cử tìm chẳng mấy chốc về một .

Thấy dẫn về, Tưởng Sam bất giác cau mày: “Sao thế? Người ?”

Người lộ vẻ khó xử, nhưng suy tính vẫn quyết định thẳng: “Anh Tưởng, Hàn Dời tối qua Tống Vui Mừng gián c.ắ.n .”

Nghe , Tưởng Sam chẳng những tỏ thương tiếc, ngược , giọng điệu còn phần lạnh lùng, cứng nhắc: “Bị gián c.ắ.n thì nhiều nhất cũng chỉ chảy chút máu, đến mức tới họp ? Không đến cũng báo một tiếng, bắt ở đây chờ một ?”

Lời của Tưởng Sam nhận sự đồng tình của phần lớn những mặt. Tuy ai thành lời, nhưng tất cả đều bất giác gật gù.

Cô Tống Vui Mừng là bạn học của Hàn Dời, thêm việc Hàn Dời ý với cô ai cũng , nên cô ít lười biếng trốn việc trong đội. Mọi ngày thường cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bây giờ đến cả Tưởng Sam cũng lên tiếng góp ý, đương nhiên lập tức hùa theo.

Nói cũng , nửa đêm gián c.ắ.n thương thiếu gì . Trong đội dọn dẹp của họ, ngoài Tống Vui Mừng còn hai khác cũng thương, da tay giờ lở loét, mà họ vẫn cố gắng đến họp.

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Cớ một cô Tống Vui Mừng cao quý như ?

“Đi, đến chỗ cô xem , rốt cuộc là thương nặng đến mức nào mà đến họp cũng nổi.” Tưởng Sam xong liền cất bước định .

lúc , một giọng nữ run rẩy yếu ớt vang lên từ phía đám đông.

“Anh Tưởng, cần đến , em… em đến đây.”

Mọi tiếng liền , chỉ thấy một bóng mảnh khảnh trong bộ đồ dài tay và chiếc váy dài màu xanh lam, che kín bộ da thịt. Trên đầu cô đội một chiếc mũ tai bèo, vành mũ còn quấn thêm một mảnh vải, che kín cả khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt.

Bên cạnh cô , Hàn Dời đang cẩn thận đỡ lấy cánh tay cô.

“Sao quấn thành cái dạng ?” Tưởng Sam nhíu mày chặt hơn.

 

Loading...