Thấy thái độ của họ, Tiểu Lưu dần nghĩ đến một khả năng, sắc mặt trở nên khó coi: “Anh … biến mất ?”
Lần đến lượt các đồng đội của ngơ ngác: “Sao ?”
“Hai ngày khi trở về, bên ngoài cũng bắt đầu đột ngột biến mất. Trước khi họ biến mất, còn xảy động đất cục bộ nữa.”
Tiểu Lưu đem những gì trải qua ở bên ngoài kể cho .
Mọi nhận trận động đất cục bộ mà Tiểu Lưu miêu tả giống hệt với trận động đất xảy ở doanh trại của họ mấy ngày .
ở bên ngoài vẫn tìm điểm yếu sợ ánh sáng của những kẻ loại bỏ trận động đất.
Có hỏi Tiểu Lưu: “Nếu bên ngoài cũng nghiêm trọng như chỗ chúng , tại về?”
Nghe , Tiểu Lưu dậm chân: “ đương nhiên là về để báo tin cho và đội trưởng chứ!”
“ vất vả mới liên lạc với lãnh đạo thành phố. Tuy thành phố cũng chịu thiệt hại nặng nề, nhưng bên ngoài vẫn tổ chức, vật tư và thiết cũng tương đối đầy đủ. Cấp hứa hai ngày nữa sẽ thả dù một đợt vật tư xuống cho chúng . nhanh chóng báo tin cho đội trưởng Quách.”
Mấy lập tức hiểu : “Đi, nào, chúng tìm đội trưởng, bọn cùng .”
“Không cần phiền phức .” Tiểu Lưu đang từ chối thì đột nhiên lảo đảo, chân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.
Mọi vội vàng xúm đỡ dậy, để xuống một tảng đá ven đường.
Gặng hỏi mãi mới , để về báo tin, Tiểu Lưu gần hai ngày hai đêm chợp mắt. Trên lưng còn vác cả một túi bánh quy khô, chỉ vì sợ gì ăn.
Có lặng lẽ , đưa tay lau vội giọt nước mắt.
Cuối cùng, mấy bèn xúm , lấy tay đan thành một chiếc kiệu tạm bợ, khiêng Tiểu Lưu về.
Tiểu Lưu kiệt sức hai ngày hai đêm ròng rã, đến sức lực để từ chối họ cũng còn.
Mấy tới chân núi thì thấy một đàn ông với mái tóc rối bù đang tới.
“Xin hỏi từ đây lên núi thể bên ngoài ?”
Người đến chính là Lâm Sơ cải trang thành Giang Nhị.
Sau khi cuộc đối thoại của mấy họ, cô hạ quyết tâm hỏi cho con đường mà Tiểu Lưu và trở về.
Nếu thể trở về, thì chắc chắn cô cũng thể ngoài.
Con đường thể khó khăn với thường, nhưng đối với cô của hiện tại thì chắc. Huống chi, cô còn một đôi giày thể giúp cô nhảy cao đến năm mét.
Tiểu Lưu đang kiệu thấy , liền vịn vai đồng đội dậy về phía cô.
“Chị gái, tại chị ngoài? Vài ngày nữa bên ngoài sẽ gửi vật tư đến cho chúng mà. Đường ngoài khó lắm, sơ sẩy một chút là rơi xuống núi ngay.”
Lâm Sơ thở dài một : “Người nhà của đều ở bên ngoài, ngoài tìm họ. Bây giờ thông tin liên lạc cắt đứt, chắc họ đang lo cho lắm.”
Tiểu Lưu , khỏi chau mày: “Chị ơi, bây giờ bên ngoài cũng yên . Hay là chị cứ chờ thêm vài ngày nữa , lúc đó sẽ trực thăng của chính phủ đến đưa vật tư. Nếu chị thực sự , đến lúc đó với đội trưởng của chúng một tiếng, thể nhờ trực thăng ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-259.html.]
Lâm Sơ thừa sức nhận chỉ đang tìm cớ trì hoãn.
Có lẽ Tiểu Lưu chứng kiến t.h.ả.m cảnh bên ngoài, lo rằng khi cô vất vả tìm đường phát hiện , bạn bè của đều còn, sợ cô sẽ thể chấp nhận sự thật đó.
Lâm Sơ thể đợi đến mấy ngày nữa, khi trực thăng thả dù vật tư xuống.
Thời gian của cô trong thế giới nhiệm vụ còn nhiều, nếu cứ kéo dài thêm nữa, chỉ nhiệm vụ ẩn thành, mà e rằng ngay cả nhiệm vụ thường ngày, cô cũng kiếm nổi một nửa điểm tích lũy.
Vì thế giới cấp S thể ập đến bất cứ lúc nào, cô dám lơ là dù chỉ một chút.
Thấy cô vẫn kiên quyết, cuối cùng Tiểu Lưu đành chỉ cho cô một con đường, còn dùng hình vẽ nguệch ngoạc để phác thảo lộ trình đơn giản.
“À , ngày hôm qua ở phía Đông Nam một ngọn núi lửa phun trào, cách chỗ chúng hơn hai trăm cây .
Lúc chị nhớ hết sức cẩn thận, ngọn núi lửa đó vẫn đang hoạt động, thể phun trào nữa bất cứ lúc nào.”
" là núi lửa phun trào thật.
Thông tin mà Tiểu Lưu xác nhận khiến Lâm Sơ kinh ngạc. Với một ngọn núi lửa đang hoạt động cách đây hơn hai trăm cây , thường thể chẳng thấy động tĩnh gì, nhưng với khứu giác nhạy bén của cô, mùi lưu huỳnh thoang thoảng trong khí từ hôm qua.
Lúc cô chỉ đoán lẽ một ngọn núi lửa gần đây phun trào, giờ thì lời của lính trẻ giúp cô xác định vị trí chính xác của nó.
Thật trùng hợp, vị trí đó cùng hướng với con đường khỏi núi mà vẽ cho cô.
Sau khi cảm ơn Tiểu Lưu, Lâm Sơ liền men theo con đường nhỏ mà tới.
Trong núi ngổn ngang cây cối gãy đổ và đá vụn văng tung tóe. Khi cô sâu trong, những thành viên đội cứu viện ở chỉ còn thấy bóng lưng lấp ló của cô giữa tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng cô khuất hẳn.
Mấy trong đội cứu viện theo bóng cô xa mới khiêng cáng lên, tiếp tục đưa Tiểu Lưu trở về khu cắm trại.
“Phải nhanh chân mang tin về thôi, thì sắp trụ nổi nữa .”
Họ rảo bước như bay, lúc khiêng Tiểu Lưu về đến trại thu hút ít tò mò vây xem.
Khi những tị nạn trong trại tin vật tư sắp chuyển đến, khí nặng nề bao trùm khu trại bỗng vỡ òa trong tiếng reo hò đầu tiên nhiều ngày.
Cùng lúc họ đang reo hò vì nguồn vật tư sắp tới, Lâm Sơ một vách núi đứt gãy, dùng mắt ước lượng độ rộng của khe vực.
Bên mép vực còn vương một tấm ván gỗ gãy. Vết gãy trông còn mới, lẽ là do Tiểu Lưu dùng khi qua đây lúc .
Sau khi xác định khe vực rộng đầy năm mét, cô lùi vài bước, chạy lấy đà đạp mạnh mép vực, bật và nhẹ nhàng đáp xuống bờ bên .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Dù vượt qua khe nứt hiểm trở, Lâm Sơ vẫn vội tiếp. Theo thói quen, cô lấy từ trong gian một ống t.h.u.ố.c thử, mở nắp, thả trong khe nứt và chờ vài giây.
Thấy ống t.h.u.ố.c thử bất kỳ phản ứng nào, cô mới cất nó , dậy xem tấm bản đồ Tiểu Lưu vẽ tay tiếp tục sâu rừng.
Nhiệm vụ ẩn yêu cầu cô điều tra nguyên nhân sản sinh Hắc Phệ, nhưng hệ thống trang cho cô một ống t.h.u.ố.c thử kỳ lạ để thu thập thứ gì đó.