Tuy tòa nhà sập, nhưng những khối bê tông lớn còn sót vẫn thừa sức chịu trọng lượng của một .
Lâm Sơ dùng phi trảo để định cơ thể, nhanh chóng nhảy về phía , đồng thời lia đèn pin về phía con Hắc Phệ gần đó.
Ánh đèn quét tới, cô kinh ngạc phát hiện bên cạnh Hắc Phệ rơi rớt ít mảnh chi thể vỡ nát.
Mà dường như con quái vật cũng teo tóp một vòng.
Thấy cả đất lún lẫn sụt lở đều gì Lâm Sơ, Hắc Phệ dường như giận sôi lên. Nó run lên bần bật tại chỗ, co giò bỏ chạy.
Nó định trốn.
Lâm Sơ cảm thấy bất lực.
Hiện tại cô chỉ Hắc Phệ sợ ánh sáng, nhưng ánh sáng dường như thể tiêu diệt nó ngay lập tức mà chỉ thể bào mòn nó từ từ.
Chưa đến việc lặp bao nhiêu mới thể tiêu diệt nó, chỉ riêng việc giữ thăng bằng giữa trận động đất và mấy leo trèo để sống sót cũng tiêu hao ít thể lực của Lâm Sơ.
Mà con Hắc Phệ chút lưu manh, hễ thấy gì cô là đầu bỏ chạy.
Lâm Sơ đuổi theo, đuổi kịp nó, chọc giận nó, bắt đầu một vòng tiêu hao mới.
cũng may là khi bào mòn, Hắc Phệ đ.á.n.h rơi ít mảnh vụn chi thể. Lâm Sơ đuổi nhặt, nhặt bao nhiêu liền nộp hết cho hệ thống.
Lần hệ thống cuối cùng cũng chịu nhận.
Đuổi theo Hắc Phệ một trăm mét, Lâm Sơ kiếm tám điểm tích lũy.
Chịu đựng mùi tanh tưởi nồng nặc, tám điểm tích lũy nhảy lên trong hệ thống, Lâm Sơ khỏi cảm thán: “Điểm tích lũy đúng là khó kiếm, mà mấy thứ cũng thật khó nhằn mà.”
Ngay khi Lâm Sơ chuẩn tiến lên để bắt đầu một vòng tiêu hao mới, ánh sáng từ chiếc đèn pin tay cô dần yếu .
Hết pin .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Áp lực của Hắc Phệ giảm trông thấy, Lâm Sơ nhận tốc độ của nó ngày càng nhanh hơn.
Nhìn doanh trại cứu viện ngày một gần, cô khỏi nhíu mày.
Nếu lúc để Hắc Phệ về doanh trại cứu viện, e rằng sẽ ít bỏ mạng tay nó.
Lâm Sơ đang mải suy tính cách giải quyết, chân lơ đãng vấp một cây cột ngang, ngã sõng soài.
Lúc cô dậy, luồng sáng yếu ớt của đèn pin lúc lướt qua, giúp Lâm Sơ rõ thứ vấp ngã.
Là một cây cột đèn đường.
Không, loại đèn đường bình thường.
Lâm Sơ chóa đèn LED hình vuông khổng lồ cây cột, trong đầu chợt nhớ tới loại đèn pha công suất lớn ở sân tập lái xe đêm ngày .
Chỉ một chiếc đèn như thế cũng đủ sức thắp sáng một khu vực rộng bằng hai sân bóng rổ.
Ánh sáng cực kỳ mạnh.
Cô cách !
Lâm Sơ cũng chiếc đèn pha còn dùng , cô dứt khoát ném thẳng một kỹ năng “Biến Phế Thành Bảo” lên đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-241.html.]
Kỹ năng hiệu lực.
nó chỉ khôi phục chức năng chiếu sáng của đèn chứ thêm thắt công năng nào khác.
Lâm Sơ chẳng nghĩ nhiều, cô lập tức lôi chiếc máy phát điện diesel bám đầy bụi bặm từ trong gian , dựa ánh sáng yếu ớt của đèn pin để bắt đầu nối dây điện cho cột đèn pha.
Áp lực giảm bớt, Hắc Phệ nhanh chóng chạy về phía mấy chục mét đột ngột dừng .
Con còn thứ gì để uy h.i.ế.p nó nữa.
Vậy chẳng nó thể nuốt chửng cô ?
Nghĩ thông suốt điểm , Hắc Phệ lập tức đổi hướng.
Thế nhưng khi , nó thấy bóng dáng con nữa.
Đi ? Con đó ?
Hắc Phệ tức đến run lên.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.
lúc , nó đột nhiên phát hiện một bên chân ở góc bên của ai đó níu .
Không cần nghĩ cũng là ai!
Nó lập tức hất mạnh một cái, Lâm Sơ đang lén lút kéo chân nó liền hất văng về phía trung tâm cơ thể.
Cùng lúc đó, Hắc Phệ khoái trá nứt một cái khe lớn ở giữa , há miệng chờ con mồi chui đầu lưới.
ngay khoảnh khắc , nó đột nhiên một dự cảm chẳng lành.
Muốn khép miệng còn kịp nữa.
Một luồng sáng mạnh hơn đèn pin gấp trăm , sáng chói như ban ngày, rọi sáng cả một trời, chiếu thẳng cái miệng há toang của Hắc Phệ.
Trong phút chốc, Lâm Sơ dường như thấy một tiếng gào thét cực kỳ đau đớn, theo đó là cả mặt đất rung chuyển dữ dội.
Để thể giữ luồng sáng chiếu cố định Hắc Phệ, Lâm Sơ đổi điểm rơi của mà lao thẳng xuống thể nó.
Quá trình rơi xuống chẳng khác nào lao đầu một đường cống ngầm.
Mùi hôi thối ngày càng nồng nặc.
Lâm Sơ, thể giữ sắc mặt đổi những cảnh tượng thối rữa nhất, cuối cùng cũng nôn thốc nôn tháo ngay khoảnh khắc tiếp đất.
Giây tiếp theo, cô cảm giác như thể thứ chất lỏng tanh tưởi hôi thối của cống ngầm dội thẳng mặt.
Xung quanh vang lên những tiếng “xì xèo” và “ào ào” ngớt.
Lâm Sơ cuối cùng nhịn nữa, lấy chiếc mặt nạ dưỡng khí nhận ở thế giới Hồng Uẩn. Sau khi dùng khăn ướt lau vội miệng mũi, cô đeo mặt nạ lên và cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Mặt đất dần ngừng rung chuyển.
Lâm Sơ cũng dựa ánh đèn pha trong tay để rõ tình hình mắt.