"Đỗ Phong dìu Khâu Hàng một đoạn. Qua lời bàn tán của , cuối cùng cũng hiểu , trận động đất mà cảnh báo xảy một ngày .
Vừa tin, mặt cắt còn giọt máu, miệng ngừng lẩm bẩm: “Chết , c.h.ế.t thật .”
Cứ mỗi thốt lên, lòng ở đây thêm nặng trĩu.
Cuối cùng, Tôn Vũ Hiên thể chịu đựng nữa, bèn hét lên: “Anh Khâu Hàng, đừng gở nữa! Anh trai em chắc chắn sẽ !”
Bị nhóc nhắc cho một câu, Khâu Hàng thoáng vẻ áy náy, vội ngậm chặt miệng, dám lẩm bẩm nữa.
Sau khi trong đội ngũ trở yên lặng, đột nhiên nhận khung cảnh xung quanh dường như u ám đến lạ thường.
Bầu trời mây đen dày đặc bao phủ từ lúc nào.
Có buột miệng : “Trời thế , chắc là sắp mưa .”
Mưa gió sẽ cực kỳ bất lợi cho công tác cứu hộ t.h.ả.m họa, bước chân của càng thêm vội vã.
Đột nhiên, phía họ vang lên những tiếng “lạo xạo, lạo xạo”, như thứ gì đó đang giẫm lên đống sỏi đá.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Khâu Hàng vốn đang căng thẳng, lập tức phắt , quát lớn: “Ai ở đó!”
Đỗ Phong vỗ vai , trấn an: “Đừng tự dọa , chắc là đội trưởng cử đến hỗ trợ chúng đấy.”
Mọi cùng , nhưng chẳng thấy bóng dáng đội cứu viện nào cả.
Một trong đội lên tiếng: “Không đúng, Đỗ mới bảo Tiểu Tiếu về, đến nhanh thế .”
Mọi lúc cũng sực tỉnh. Nơi cách doanh trại những năm cây , trong khi họ mới hai cây. Tốc độ của Tiểu Tiếu cũng chỉ ngang họ, giờ lẽ còn về tới nơi, thể là do đội trưởng cử đến .
“Chắc là của doanh trại khác, hoặc là nạn lạc thôi.” Có đoán.
Nghe đến “ nạn lạc”, ai nấy đều nghĩ tới phụ nữ họ gặp, bất giác liên tưởng đến lời cô , rằng quanh đây chuyện kỳ quái.
“Không lẽ… thật sự chuyện ma quỷ gì ?” Một trong đội run rẩy hỏi.
Họ là đội cứu viện do dân chúng tự thành lập, ngoài trận động đất , đây họ cũng từng tham gia ít hoạt động cứu trợ, nên xưa nay vốn chẳng tin mấy chuyện ma quỷ hoang đường.
Đỗ Phong liền nhíu mày, lắc đầu: “Không thể chuyện ma quỷ , nhưng dạo gần đây ít thú hoang trong núi sâu động đất kinh động mà chạy ngoài. Lần đội ở doanh trại khác gặp , chúng vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Vì vội cứu , Đỗ Phong chỉ phân công hai thành viên cảnh giới ở cuối đoàn, còn vẫn tiếp tục tiến về phía công trường xây dựng.
Lâm Sơ nép bên một gốc cây to hai ôm mới xuể, dõi theo đoàn đang tiến công trường.
Gốc cây chính là điểm sáng mà cô thấy từ công trường. Đến đây , cô cảm nhận mùi hôi thối càng nồng nặc hơn hẳn.
Công trường xây dựng lớn, theo quy hoạch, nơi đây đáng lẽ là một khu dân cư với hàng chục tòa nhà cao tầng.
Lúc , từ vị trí của Lâm Sơ , nơi đó chỉ còn là một đống đổ nát hoang tàn. Những tấm bạt xanh phủ đầy bùn đất, giàn giáo thép vương vãi khắp nơi.
Cách xa cả trăm mét, Lâm Sơ thậm chí thể nhận chui từ giàn giáo sập nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-231.html.]
Cô ý định trong cùng họ.
Cô cố tình tạo tiếng động, hy vọng thể khiến họ đầu, nhưng họ là đội cứu viện, cứu là nhiệm vụ của họ.
Bây giờ khi trong công trường chôn vùi, trừ phi xảy một trận động đất cấp 8 khiến họ mắc kẹt tại chỗ, nếu thì họ sẽ bao giờ từ bỏ.
Những gì cần Lâm Sơ cả , cô thẹn với lương tâm. Chuyện còn , chỉ thể xem mệnh của họ.
Kỹ năng ngụy trang thành Giang Đại vẫn còn hiệu lực hơn mười tiếng nữa, Lâm Sơ định lãng phí thời gian .
Cô cầm tấm bản đồ lộ trình mà Đỗ Phong vẽ cho , về phía doanh trại cứu viện.
Đi một cây , Lâm Sơ cảm nhận mặt đất chân bắt đầu rung chuyển nhè nhẹ.
Sỏi đá mặt đất cũng rung lên bần bật, cây cối xung quanh cũng chao đảo.
Lại động đất.
cường độ yếu hơn nhiều so với cơn dư chấn lúc cô tỉnh .
Cô về phía công trường, nhưng vì địa hình bằng phẳng, vô đống đổ nát che khuất, cô chẳng thể thấy gì.
Thấy bốn bề vắng lặng, Lâm Sơ liền lấy chiếc xe nhà , trèo lên nóc xe qua chiếc thang nhỏ phía để về hướng công trường.
Dù tầm vẫn cản trở phần nào, nhưng ít cô cũng thể thấy một vài khung giàn giáo đổ nát.
Quả nhiên, mức độ rung lắc ở đó dữ dội hơn nơi cô đang nhiều.
ngoài điều đó , dường như cũng gì khác thường.
Ngay khi Lâm Sơ chuẩn trèo xuống, ánh mắt cô bỗng khựng ."
"Không tất cả giàn giáo đổ rạp mặt đất đều rung lắc dữ dội hơn.
Rõ ràng, chỉ vài giàn giáo ở ngay trung tâm là rung chuyển dữ dội, còn mức độ rung lắc của những giàn giáo khác phụ thuộc cách xa gần của chúng tới khu vực đó.
Càng ở gần thì rung lắc càng mạnh, càng ở xa thì càng yếu.
Cảm giác thật kỳ lạ.
Cứ như thể những giàn giáo ở trung tâm công trường là một tâm chấn thu nhỏ, còn những giàn giáo xung quanh, bao gồm cả vị trí của Lâm Sơ, là khu vực chịu ảnh hưởng bởi dư chấn.
Sóng địa chấn yếu dần theo cách.
Nghĩ , Lâm Sơ cũng dần hiểu cảm giác kỳ lạ của bắt nguồn từ .
Công trường xây dựng giống hệt một thế giới động đất thu nhỏ. Tâm chấn xảy ở trung tâm, càng đến gần thì cường độ càng cao, trong khi các khu vực lân cận chỉ chịu ảnh hưởng nhỏ.
Cũng giống như ở thế giới của Lâm Sơ, khi một thành phố xảy động đất, các tỉnh thành lân cận cũng sẽ ảnh hưởng. Tuy nhiên, nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất vẫn là thành phố trung tâm của trận động đất, những nơi khác chỉ cảm nhận rung chấn mà thôi.
Chuyện thật quá sức kỳ lạ. Trận động đất kiểu gì mà ở tâm chấn cường độ tám độ Richter, nhưng chỉ cách đó vài cây suy yếu chỉ còn ba, bốn độ?