Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:08:25
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

dĩ nhiên cũng mặt hại.

Ví dụ như lúc đây, cả hai đang trừng mắt sống sót họ xử lý sõng soài mặt đất. Việc phân chia con Tuyết Trùng lấy bỗng trở thành một vấn đề nan giải.

“Là phát hiện , nên nó thuộc về .” Lâm Sơ dứt khoát cúi xuống thu con Tuyết Trùng hệ thống.

Bàng Soái theo với ánh mắt ghen tị tiếc nuối, nhưng cũng phản đối, chỉ điều đó càng tích cực tìm hơn.

Thế nhưng những sống sót quả thật ẩn nấp quá kỹ. Hai họ quần quật suốt hai tiếng đồng hồ mà cuối cùng cũng chỉ tìm thấy một cặp con mặt đỏ bừng vì sốt cao, đang co ro nền tuyết gần một siêu thị.

Sau khi thu hai con Tuyết Trùng, họ đưa hai con một căn nhà bỏ hoang gần đó. Đợi họ tỉnh , cả hai cho họ uống t.h.u.ố.c và thông báo về tình hình của khu tị nạn Hải Thành.

Cấp chỉ thị, nếu đối phương đồng ý đến khu tị nạn, các đội viên sẽ đưa họ tới chiếc xe tải đợi sẵn để trở về cùng đoàn xe.

Sau một trận tuyết, Lâm Sơ và Bàng Soái thu hoạch tổng cộng chín con Tuyết Trùng, Lâm Sơ năm con, Bàng Soái bốn con.

Trong đó, chỉ năm con là do họ tự tìm, bốn con còn là nhặt mót từ các đội khác.

Lâm Sơ khá hài lòng với kết quả , chỉ cần thêm ba con nữa là cô sẽ thành chỉ tiêu nhiệm vụ.

Thời gian của cô ở thế giới Cực Hàn còn năm ngày, thành mục tiêu hẳn khó.

Bàng Soái thì rầu rĩ.

Nhiệm vụ của còn thiếu tới hơn hai mươi con mới đạt chỉ tiêu, mà ngày mai dịch chuyển .

Hai họ chào chỉ huy, trả t.h.u.ố.c và s.ú.n.g ống còn thừa tách đội.

Vốn dĩ Lâm Sơ định giữ một khẩu s.ú.n.g kỷ niệm, nhưng túi quà của Cao Sơn Lương Tử quá đủ thứ ho , nên cô cũng cần tìm thêm gì nữa.

Lâm Sơ và Bàng Soái tìm một căn hộ ở tầng một của một khu chung cư gần đó để tạm nghỉ.

Căn hộ khóa cửa, thức ăn, nước uống và đồ giữ ấm từ lâu những sống sót gần đây khoắng sạch, nhưng đồ nội thất cồng kềnh và vài món đồ gia dụng thì vẫn còn khá nhiều.

Lâm Sơ chỉ phòng ngủ liếc qua một cái, lúc thấy chiếc quạt cây trong phòng khách biến mất tự lúc nào.

Bàng Soái thì vẫn đang sờ soạng khắp nơi.

Lâm Sơ vạch trần , chỉ rằng tối nay cô ngủ ở phòng ngủ chính.

“Không vấn đề, vấn đề, ngủ phòng phía Bắc nhé.”

Lâm Sơ liếc mắt qua chiếc ghế biến mất ở góc tường, đó lùi về phòng ngủ chính và đóng cửa . Cô dùng một sợi xích sắt nhặt đó, buộc c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa tay nắm của tủ quần áo ngay cạnh.

Xong xuôi, Lâm Sơ khóa chặt tất cả cửa sổ. Căn hộ ở tầng một lắp cửa sổ chống trộm, thường khó mà đột nhập .

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Sau khi kéo rèm cửa, Lâm Sơ thu cả chiếc giường gỗ lớn lẫn nệm trong phòng ngủ gian, dọn dẹp hết những thứ linh tinh vướng chỗ đặt chiếc xe dã ngoại của ngay giữa phòng.

Những vật lấy từ gian đều thể đặt tùy ý, nên chiếc xe xuất hiện mà hề gây tiếng động nào.

Lâm Sơ mở cửa xe bước , khóa trái , đó kéo cánh cửa phòng vệ sinh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-217.html.]

Bầu khí quen thuộc ùa lòng ngực, cô bất giác hít một thật sâu.

Lần rời khỏi nơi trú ẩn hơn hai mươi ngày, thật sự quá nhớ nhung gian nhỏ bé chỉ thuộc về riêng .

Nghe thấy tiếng động, Tiểu Nhị đang cho gà ăn trong sân liền ném cái chậu trong tay xuống và bay như một cơn gió tới.

“Chủ nhân, cuối cùng cũng về ! Tiểu Nhị còn tưởng cần chúng con nữa.”

Lâm Sơ đưa tay xoa cái đầu cứng cáp của Tiểu Nhị, “Sao cần các ngươi chứ? Đây là nhà của chúng , ở bên ngoài nhiệm vụ bao lâu cũng đều trở về nhà.”

Lần đầu tiên Lâm Sơ xoa đầu, Tiểu Nhị ngây tại chỗ, đưa tay lên sờ đầu , hàm hàm mở , dường như đang ngây ngô.

Nhiệt độ trong nơi trú ẩn cao hơn bên ngoài nhiều. Việc đầu tiên Lâm Sơ khi nhà là cởi bỏ bộ quần áo dày cộp như cái bánh chưng , phòng tắm ngâm trong làn nước ấm, một bộ đồ thun dài tay mỏng nhẹ.

Lúc cô bước , Tiểu Nhị bưng một chén canh gừng từ bếp đặt lên bàn.

“Chủ nhân, mau uống ạ.”

Khi Lâm Sơ bưng chén canh lên, ánh mắt cô lướt qua ống tay áo và vạt áo lấm lem bùn đất bộ đồ của Tiểu Nhị.

Cô lập tức vỗ trán, đúng là bận đến lú lẫn , quên chuẩn thêm vài bộ đồ cho Tiểu Nhị đổi.

Nghĩ đến cái giá treo đồ màu trắng thu trong phòng ngủ chính, cô liền gọi Tiểu Nhị phòng, lấy giá treo treo lên hai bộ đồ mới tinh.

“Tiểu Nhị, hai bộ đồ cho ngươi, bẩn thì cứ giặt sạch .”

Tiểu Nhị nắm lấy vạt áo của , hốc mắt trống rỗng hướng về phía Lâm Sơ, hai giây , nó vỡ òa trong tiếng nức nở đầy xúc động: “Chủ nhân với Tiểu Nhị quá, Tiểu Nhị nhất định sẽ việc thật để báo đáp chủ nhân!”

Lâm Sơ vạt áo nó vò đến nhàu nát, khỏi bật , “Mau bộ đồ bẩn .”

Tiểu Nhị lớn tiếng một tiếng bắt đầu đồ.

Lâm Sơ khỏi phòng ngủ, uống cạn chén canh gừng bàn, đó mới cùng Tiểu Nhị đồ xong trở sân.

Cảnh tượng trong sân khác hẳn so với lúc cô rời . Gần ổ gà ở góc tường, ba chú gà con trút bộ lông tơ vàng óng đang ríu rít mổ những vụn rau xanh mà Tiểu Nhị rải cho chúng.

Bên , trong chiếc bồn tắm lớn, chú cá đen nhỏ đang lười biếng nhả bong bóng.

Cạnh bồn tắm là một cái thùng đậy nắp kín. Lâm Sơ tò mò hỏi Tiểu Nhị: “Đó là gì ?”

Tiểu Nhị ngoan ngoãn trả lời: “Đó là phân bón Tiểu Nhị học ủ theo sách ạ.”

Lâm Sơ từng lướt qua cuốn sổ tay của lão Trương, cuối sách quả thật ghi vài phương pháp ủ phân. Không ngờ Tiểu Nhị ngay cả ủ phân cũng học , Lâm Sơ vô cùng vui mừng.

Luống rau diếp trong sân vươn lên khá cao, những luống cải thìa, hẹ và rau chân vịt gieo cũng đến lúc thu hoạch.

Trước khi , cô dặn Tiểu Nhị, nếu cô nhà, những loại rau quả khi chín đều giúp cô thu hoạch.

Tiểu Nhị thấy cô đang kiểm tra vườn rau, liền ngoan ngoãn theo bên cạnh, ánh mắt cũng dõi theo cô, bẻ ngón tay giới thiệu tình hình của từng loại rau củ.

 

Loading...