Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:08:06
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

đúng, một nhà!” Bàng Soái gật đầu lia lịa.

Lâm Sơ lúc mới hạ s.ú.n.g xuống. Cả ba trong phòng đồng thời về cái xác của Cao Sơn Lương Tử đang giữa nhà.

Thực , ngay khoảnh khắc thấy tiếng động ngoài cửa, theo bản năng, Lâm Sơ định thu cái xác gian. nghĩ đến việc minh oan cho tiến sĩ Kiều, cái xác giả mạo cần giữ , cô mới kiềm chế ý định đó.

“Chị đại ngầu thật đấy, một xử lý mụ yêu bà luôn! Vừa nãy Từ Hướng Thần phóng xe như bay, chỉ sợ đến chậm kịp nhặt xác cho chị.”

Hắn còn dứt lời cốc cho một cái gáy.

Bắt Bàng Soái ngậm cái miệng ồn ào , Từ Hướng Thần sang Lâm Sơ: “Không thương chứ?”

Lâm Sơ lắc đầu, ánh mắt dò hỏi về phía Bàng Soái: “Hắn ?”

Từ Hướng Thần liếc cái xác đất: “Chưa đến mười hai giờ trưa, kỹ năng chỉ định Bàng Soái đột nhiên biến mất. nghi ngờ bà dùng kỹ năng đó lên cô.”

Lâm Sơ thoáng chút nghi hoặc: “Kỹ năng chỉ định biến mất, nhận ?”

Bàng Soái thế lập tức bất mãn, la lối om sòm: “Này , coi thường khác thế? Không kỹ năng chỉ định thì ngu đến , nhận lừa ngay lập tức đấy!”

Lâm Sơ liếc một cái: “Thế lúc kỹ năng của bà đang trong thời gian hồi chiêu nhận ?”

Nghe đến đây, Bàng Soái tức tối đá cái xác đất: “Còn tại mụ yêu bà ! Ngày nào cũng cho uống t.h.u.ố.c ngủ giữa trưa, ngủ thì ai mà nhận chứ!”

Coi như cải tạo thành công Bàng Soái, trong lòng Lâm Sơ vẫn còn canh cánh một chuyện khác: “Không tình hình của chị Khương thế nào .”

Cả ba đều lo lắng cho tình hình của tiến sĩ Kiều, đang định đến phòng thí nghiệm xem thử thì Bàng Soái đột nhiên đề nghị.

“Hay là chúng mang xác mụ yêu bà cùng . Đợi lúc tiến sĩ Kiều ngoài, chúng sẽ công bố cho thiên hạ , đây tiến sĩ Kiều luôn kẻ giả mạo giam cầm, hành vi đó của bà đều thể đại diện cho tiến sĩ Kiều.”

Lâm Sơ và Từ Hướng Thần , đều trong mắt đối phương mấy chữ: Chiêu của đủ độc.

Đề nghị của Bàng Soái quả thực , nhưng Từ Hướng Thần vẫn nêu một điểm thể nghi ngờ: “Nếu họ Cao Sơn Lương Tử trông giống tiến sĩ Kiều chút nào, thể giả mạo , lúc đó đối phó thế nào?”

Lâm Sơ ngay: “Dễ thôi, cứ đó là năng lực đặc biệt của kẻ ký sinh cấp cao: ngụy trang dung mạo. Hơn nữa vì bà là kẻ ký sinh cấp cao, sợ nước nóng nên mới thoát đợt kiểm tra gắt gao của khu tị nạn.”

Bàng Soái và Từ Hướng Thần ngẫm nghĩ một lát cũng thông qua lý do . Sau khi cả ba bàn bạc thêm một vài chi tiết, Bàng Soái, trong vai trò cựu tùy tùng, liền vác xác Cao Sơn Lương Tử lên vai, tiến về phía phòng thí nghiệm.

Con đường đến phòng thí nghiệm bắt buộc qua khu lều trại và nhà ăn, nơi đông và lắm chuyện nhất.

Ba từ con hẻm nhỏ chạm mặt ngay một vài cư dân của khu tị nạn.

Thời tiết bây giờ lạnh, dù khu tị nạn hệ thống sưởi ấm tập trung nhưng để tiết kiệm nhiên liệu, nhiệt độ chỉ duy trì ở mức 0 độ C để ai c.h.ế.t cóng lúc nửa đêm.

Cao Sơn Lương Tử mới c.h.ế.t lâu, nhiệt vẫn còn, m.á.u tươi tất nhiên cũng theo vết đạn giữa trán và n.g.ự.c tí tách nhỏ giọt xuống đất.

Mấy dân thấy Bàng Soái vác một vai, nhịn thêm vài , đó liền thấy chất lỏng màu đỏ tươi đang nhỏ giọt từ đầu phụ nữ vác xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-210.html.]

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

“Kia... đó là gì ?” Có chỉ vệt chất lỏng đỏ thẫm, giọng run run.

Bàng Soái liếc nọ một cách kỳ quặc: “Người c.h.ế.t thì đương nhiên là m.á.u chứ còn gì, thế cũng hỏi.”

Lời của Bàng Soái như một tiếng sét đ.á.n.h vang lên giữa đám đông.

“Có chết?”

“Chết !”

Mọi bất giác lùi về hai bên, nhường một lối thênh thang.

“Kinh khủng quá, thứ vác vai là một cái xác!”

“Mọi thấy , đầu cái xác một lỗ tròn, là b.ắ.n vỡ đầu đó!”

“Bọn họ là ai ? Sao thể g.i.ế.c trong khu tị nạn nghênh ngang vác như thế? Mau báo cho đội An ninh!”

“Anh ngốc ? Không thấy trong ba đó hai mặc đồng phục của đội An ninh , chắc là họ đang nhiệm vụ thôi.”

ở đây từ ngày đầu khu tị nạn thành lập, đầu tiên thấy vác xác thẳng qua đây thế , bất thường, chắc chắn chuyện bất thường!”

“Nhìn cách trang điểm và ăn mặc của cái xác kìa, nhận . Người nhà là nghiên cứu viên, ngày nào cũng việc với bà tiến sĩ Kiều gì đó. Lần đến đưa đồ ăn cho ông , thấy bà tiến sĩ từ xa, đúng là thế , chỉ điều vóc dáng mập một chút.”

Tiếng bàn tán trong đám đông sót một chữ nào lọt tai ba , đây chính xác là hiệu quả mà họ mong .

Ba mang theo xác của Cao Sơn Lương Tử xuyên qua khu vực đông đúc nhất, phía còn một đoàn tò mò bám theo. Chưa kịp đến gần phòng thí nghiệm, họ đội trưởng đội An ninh dẫn chặn .

“Các đang ?”

Chưa để Lâm Sơ và Từ Hướng Thần lên tiếng, Bàng Soái cà lơ phất phơ mở miệng: “Mù ? Rõ rành rành thế thấy ? Đương nhiên là vác xác .”

Đội trưởng đội An ninh so đo với , nhíu mày cái xác vai Bàng Soái: “Bà là...”

Để tránh Bàng Soái nhanh mồm nhanh miệng linh tinh, Từ Hướng Thần nhanh hơn một bước: “Kẻ giả mạo tiến sĩ Kiều.”

“Giả mạo tiến sĩ Kiều? Chuyện ?” Đội trưởng lập tức trợn tròn mắt. “Sau các mang tin tức về sự tiến hóa của ký sinh giả về, khu tị nạn tiếp nhận thêm mới. Sao giả mạo tiến sĩ Kiều ?”

Từ Hướng Thần đáp: “Từ lúc đến Hải Thành, tiến sĩ Kiều kẻ giả mạo thế.”

Đội trưởng một nữa chấn động. Chưa kịp để ông hỏi thêm, một từ phía vội vã chạy tới.

“Đội trưởng, xong !”

"Đội trưởng đội An ninh cảm thấy thái dương của giật thình thịch.

Dạo bên ngoài yên đành, ngay cả khu tị nạn cũng lắm chuyện thế .

Hắn cố nén cơn đau đầu, ôm trán chạy tới, trầm giọng hỏi: “Xảy chuyện gì?”

Loading...