“Thì kết cục gì chứ, chẳng chỉ lôi nhốt thôi ? Nghe còn cung phụng đồ ăn thức uống đầy đủ, gì, sướng hơn khối so với chúng , những kẻ nai lưng việc cả ngày.”
Người đồng đội lập tức quanh một lượt, thấy của tiến sĩ Kiều ở gần mới hạ giọng với :
“Ông nội ơi, ông năng cho cẩn thận ! Lúc về, thấy gã Bàng Soái đó xách Trương Phàm đang thoi thóp từ bên ngoài về đấy. Ông mang Trương Phàm gì ?”
Nghe , đàn ông sững sờ. “Trương Phàm mang ngoài ? Còn thoi thóp nữa? Bọn họ gì ?”
“ loáng thoáng , bọn họ bắt Trương Phàm liên tục dầm trong tuyết, đó dội nước ấm cho tỉnh, bắt dầm tuyết tiếp. Không lặp lặp bao nhiêu nữa. Họ là xem nếu cứ để tuyết phủ lên nhiều như , lũ tuyết trùng còn tìm đến ký sinh , còn xem não gặm nhiều như thì còn bao nhiêu.”
Ầm.
Người đàn ông cảm thấy như một tiếng nổ vang lên trong đầu.
Bàn tay đang cởi trang của bất giác run lên bần bật.
“Thôi… thôi nữa. Sau bao giờ nữa.”
Lâm Sơ và Khương Đàn xa, nhưng với thính giác nhạy bén, cả hai đều sót một chữ nào trong cuộc đối thoại .
Khương Đàn khẽ thở một nặng nề, lo lắng sang Lâm Sơ.
Lâm Sơ chỉ nở một nụ , tạm biệt chị về phía cửa của khu tị nạn, nơi cô trực gác.
Thực , nhiệm vụ của cô khá nhẹ nhàng. Tuyết mới tạnh, khả năng cao là sẽ đợt rơi thứ hai trong thời gian ngắn, nên cô thể tìm một chỗ gần cửa để nghỉ ngơi.
Lâm Sơ đến vị trí trực gác, trong lòng thầm nghĩ về cuộc trò chuyện của hai .
Liên tục để tuyết phủ lên dội nước ấm cho tỉnh… Cô hành động ý nghĩa lớn đến mức nào đối với nghiên cứu của tiến sĩ Kiều, nhưng cô , nhiều thực thi nhiệm vụ khác thể sẽ như .
Chỉ cần bắt một , liên tục để tuyết phủ lên dội nước ấm cho tỉnh , nếu lũ tuyết trùng cứ chọn vật chủ, thì thực thi nhiệm vụ thể thu hoạch tuyết trùng từ hết đến khác để nộp cho hệ thống, dễ dàng thành nhiệm vụ hàng ngày.
Đây đúng là một vốn bốn lời.
Chỉ là…
Hành động của tiến sĩ Kiều, rốt cuộc là vì bản bà , vì nghiên cứu của bà , là… vì thực thi nhiệm vụ tên Bàng Soái ?
Nghĩ đến đây, một suy đoán táo bạo dần hình thành trong đầu Lâm Sơ: Lẽ nào, tiến sĩ Kiều cũng là một thực thi nhiệm vụ?
nếu suy đoán của cô là thật, thì… độ khó nhiệm vụ của cô xem tăng lên một bậc.
Hơn nữa, nếu tiến sĩ Kiều cũng là thực thi nhiệm vụ, cô thể hiểu nổi tại hệ thống giao cho một nhiệm vụ ẩn như .
Trừ phi…
Thân phận của tiến sĩ Kiều còn điều gì khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-183.html.]
Lâm Sơ canh gác đến mười giờ đêm, khi đồng đội đến đổi ca, cô mới vội vã về khu ký túc xá.
Cô về thẳng phòng mà rẽ sang khu ký túc của Triệu Thư Nhiễm và gõ cửa.
Vài giây , cửa phòng mở .
mở cửa cho cô là Triệu Thư Nhiễm Dương Chi Hành."
"Cánh cửa hé một khe nhỏ, bên trong cẩn thận ngó ngoài. Khi trông thấy Lâm Sơ, đôi mắt sáng rực lên, vội vàng kéo cửa mở toang.
“Chị Lâm Sơ!”
Lâm Sơ cô bé, khẽ nhướng mày mỉm : “Thiên Thiên, là em .”
Dương Thiên Thiên gật đầu lia lịa tíu tít hỏi: “Chị đến tìm chị Thư Nhiễm và trai em đúng ? Hai họ đều ở đây, nhưng chị Thư Nhiễm sắp về , chị nhà đợi một lát .”
Nghe cả Triệu Thư Nhiễm và Dương Chi Hành đều nhà, Lâm Sơ vốn định rời . khi Triệu Thư Nhiễm sắp về, Dương Thiên Thiên nhiệt tình kéo tay, cô chần chừ cũng thuận theo lực kéo của cô bé mà bước trong.
Vừa đến cửa, cô thấy một khác trong phòng.
Chu Nhược Tình đang lò cò một chân từ giường xuống, cố lấy cây nạng dựng ở góc tường. Thấy cô bước , cô liền dừng , khóe môi cong lên, lịch sự gật đầu chào.
“Chị Lâm Sơ.”
Đây đầu tiên Lâm Sơ đến căn phòng .
Hôm qua, khi cô đến đầu, nơi còn trống hoác và bừa bộn. Vậy mà bây giờ, cả hai chiếc giường đều trải tấm ga màu vàng nhạt, chăn gấp gọn gàng đặt ngay ngắn chính giữa.
Chiếc bàn ở giữa phòng cũng phủ một tấm khăn trải bàn màu hồng, bên đặt vài quyển sách và ba chiếc phích giữ nhiệt.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Mấy cái túi lớn vốn vứt bừa bãi sàn nhà giờ cũng xếp chồng ngăn nắp một góc.
Dương Thiên Thiên đóng cửa , thấy ánh mắt của Lâm Sơ thì tủm tỉm : “Em với Nhược Tình dọn dẹp sơ qua một chút thôi ạ. Dì Thư , con dù rơi nghịch cảnh cũng thể sống cho qua ngày , ở cũng thể khiến cuộc sống của trở nên tươm tất.”
Thấy Dương Thiên Thiên cứ ngây mà mời Lâm Sơ , Chu Nhược Tình đành bất đắc dĩ mỉm . Cô chống nạng, cà nhắc đến kéo chiếc ghế giấu gầm bàn .
“Chị Lâm Sơ, chị .”
Chu Nhược Tình Lâm Sơ tọc mạch chuyện riêng tư của khác. Thấy cô hề hỏi han lý do tại họ dọn đến đây, cô bèn chủ động giải thích.
Thì , ký túc xá đơn sơ bên ngoài cũng là phòng hai . Cô và Dương Thiên Thiên ở chung một phòng, nhưng thấy hai cô là con gái, một tật ở chân, nên thường xuyên những gã đàn ông với ý đồ đến dòm ngó.
Chuyện vô tình Dương Chi Hành bắt gặp khi đến thăm em gái. Anh nhất quyết bắt Dương Thiên Thiên và Chu Nhược Tình dọn qua đây ở cùng Triệu Thư Nhiễm, còn thì chuyển đến căn phòng cũ của họ.
Ban quản lý khu tị nạn Hải Thành cũng quá khắt khe, đối với việc nhân viên nghiên cứu và nhà tự ý đổi phòng cho , họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.