Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:06:21
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nam nhân viên uể oải thu tờ giấy Lâm Sơ điền, đưa cho cô tấm thẻ định chỉ đường thì đột nhiên chú ý đến nghề nghiệp cô ghi, bất giác cao giọng lên.

Hắn ngẩng lên đ.á.n.h giá Lâm Sơ từ xuống , nhưng cô gái mặt bọc kín trong chiếc áo phao dày sụ và quần ống rộng, chỉ để lộ gương mặt gầy gò ẩn lớp khăn choàng và khẩu trang.

Có lẽ vì trời lạnh, da cô trông tái nhợt.

Bảo cô công việc văn phòng nào cũng tin, nhưng bảo an thì...

Nhân viên nhíu mày suy nghĩ một lúc, như chợt nhớ điều gì, thẳng mắt Lâm Sơ, nghiêm túc gằn từng chữ:

“Cô bảo an thì cần nộp thức ăn đúng ? Thưa cô Lâm, chúng đùa giỡn . Kiểm tra kỹ năng cũng mất thời gian, hy vọng cô đùa, ơn điền thông tin thật.”

đùa.” Lâm Sơ cực kỳ kiên nhẫn, cô nữ bảo an hiếm, khác nghi ngờ cũng là chuyện thường.

“Sao mà lâu thế.” Người xếp hàng phía cô bắt đầu cằn nhằn.

Nhân viên công tác liếc cô, mất kiên nhẫn gõ gõ lên bàn: “Chúng cần bảo an bản lĩnh thật sự, cái loại thực tập cho để đối phó với nhà trường kiếm đại một con dấu . Cô là sinh viên ? Để sửa giúp cô.”

Nói , cầm bút định sửa mục nghề nghiệp của Lâm Sơ.

lúc , Lâm Sơ khom , một tay nhấc bổng chiếc bàn gỗ đặc sệt mặt lên.

Cây bút trong tay gã nhân viên lập tức chiếc bàn hất văng . Hắn giật kinh hãi, đến khi rõ tình hình mắt, thái dương khỏi giật giật mấy cái, chút tức tối.

“Cô cái gì ?!”

“Cho xem bản lĩnh thật.” Lâm Sơ đặt chiếc bàn xuống đất một cách vững vàng, nhẹ nhàng, còn dịch chuyển nó về đúng vị trí cũ, đó mới thẳng gã nhân viên.

Bản lĩnh thật cái gì chứ. Gã nhân viên chút coi thường đưa tay thử, phát hiện chiếc bàn mặt nặng hơn tưởng tượng nhiều, dù dùng cả hai tay cũng thể nhấc lên một cách nhẹ nhàng như .

“Ôi dào, bảo , nhanh lên , bên ngoài rét cóng sắp c.h.ế.t , ai lát nữa tuyết rơi . Cô bé lợi hại như , cứ cho một cơ hội .”

Người đàn ông Lâm Sơ lạnh đến mức ôm tay run lẩy bẩy, thấy nhân viên lề mề, nhịn bèn lên tiếng giúp một câu.

Gã nhân viên còn định gì đó, nhưng những tiếng thúc giục từ phía hàng ngày càng lớn.

Hắn đành lật sổ đăng ký sang trang mới, ngẩng đầu liếc Lâm Sơ: “Vào trong rẽ , đến phòng tắm nữ dội nước ấm. Chờ cô qua thời gian quan sát mà vấn đề gì, sẽ đưa cô bài kiểm tra bảo an.”

Lâm Sơ cảm ơn đàn ông bụng phía bước qua cánh cửa đầu tiên của khu tị nạn, ngay lập tức cảm nhận ấm lan tỏa.

Bên trong cánh cửa trông giống nhà vệ sinh công cộng, bên trái biển báo dành cho nam, bên dành cho nữ.

Lâm Sơ phòng bên , bên trong một nữ nhân viên đang chờ sẵn.

nhận lấy thẻ từ Lâm Sơ, yêu cầu cô tháo mũ, khăn choàng và khẩu trang, đưa đầu bồn nước phía .

Lâm Sơ theo lời, nhanh, một gáo nước ấm nóng dội từ gáy cô xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-170.html.]

Thấy sắc mặt cô vẫn bình tĩnh, nữ nhân viên nhanh chóng ghi vài chữ sổ, đó trả thẻ bàn cho cô, tiện tay ném cho cô một mảnh vải màu trắng gạo.

“Lau khô đầu , bây giờ t.h.u.ố.c men khan hiếm, cảm là t.h.u.ố.c chữa .”

Lâm Sơ nhận lấy mảnh vải trông vẻ tái sử dụng nhiều , lời cảm ơn.

“Đi cánh cửa bên trong , tự tìm một chiếc giường trống mà nghỉ tạm . Cứ mỗi 8 tiếng thì qua đây dội nước một , đến lúc đó sẽ gọi tên, đừng quên đấy.”

Lâm Sơ gật đầu đồng ý, cầm đồ của bước qua cánh cửa thứ hai."

"Không khí bên trong ngột ngạt đến khó tả, tựa như một nhà tù.

Bên trong là những dãy giường tầng bằng sắt sơn xanh ken đặc . Lối giữa các giường hẹp đến mức chỉ một lách qua, khiến cho căn phòng rộng chừng hai trăm mét vuông nhồi nhét đến còn một kẽ hở.

Có lẽ vì t.h.ả.m họa giáng xuống từ hai hôm đập tan ảo tưởng của ít , nên dòng thường lũ lượt đổ về khu tị nạn Hải Thành. Vì thế, hầu hết giường trong căn phòng đều chủ.

Lâm Sơ một vòng lớn, cuối cùng mới tìm một chiếc giường tầng còn trống trong góc.

Xung quanh khá ồn ào. Bây giờ đang là giữa trưa nên chẳng mấy ai ngủ, phần lớn gặm đồ ăn tán gẫu.

Cũng một vài chỉ chằm chằm những đồ ăn mà lặng lẽ nuốt nước bọt.

Lâm Sơ lôi một nắm cơm từ trong ba lô , gặm tập trung lắng , cố gắng sàng lọc những thông tin hữu ích.

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Với thính giác nhạy bén hiện giờ, cô thể rõ mồn một từng lời trong phòng, chỉ là việc phân biệt là thông tin giá trị cũng tốn ít tâm sức.

Lắng một lúc, cô quả thật bắt một vài từ khóa quan trọng.

“Chị ơi, chị cùng đội của tiến sĩ Kiều, chắc hẳn nhiều chuyện nội bộ lắm nhỉ? Chị bật mí cho bọn em một chút , rốt cuộc bây giờ nghiên cứu tới ?”

Lâm Sơ lấy một chai nước trong túi, khẽ đổi tư thế. Nhân lúc đó, cô nhanh như chớp liếc mắt về phía phát âm thanh.

Có ba phụ nữ đang túm tụm với , ghé sát đầu thì thầm trao đổi thông tin.

Lâm Sơ thu ánh mắt , vặn mở chai nước uống một ngụm, đó đậy nắp và cất túi.

Cùng lúc đó, cô thấy một phụ nữ trong nhóm họ thở dài: “Tiến sĩ Kiều là một bí ẩn, giờ vẫn luôn liên lạc riêng với cấp . Mãi gần đây đột phá mới bắt đầu cho chúng tham gia cùng.”

“Tính tình ông lắm , khuyên đến lúc đó nên cẩn thận một chút. Ngoài thì cũng gì hơn, thậm chí đây còn từng đến tên ông .”

Vì chủ đề khá nhạy cảm nên ba chỉ ghé vài câu tản .

Xung quanh họ, thì than trời oán đất, thì thương nhà ký sinh, vài bàn tán về tương lai mờ mịt, thậm chí còn cả tiếng cãi vã. Ngoài Lâm Sơ , một ai để ý đến cuộc trò chuyện của mấy nhà nghiên cứu .

Tám tiếng nhanh chóng trôi qua. Lâm Sơ tắm nước nóng về bao lâu thì gọi .

“Chị Lâm Sơ!”

Cô ngẩng đầu lên, quả nhiên là Dương Thiên Thiên, Chu Nhược Tình và hai cô gái còn .

Loading...