Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:06:11
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa rộng rãi mát mẻ, gian lưu trữ cũng lớn, lỡ mặc hỏng thì cứ thẳng tay vứt bộ mới mà chẳng hề thấy xót.

Cô mặc bộ đồ bệnh nhân thùng thình đến bên cửa sổ, tay bưng ly gừng mà Tiểu Nhị pha cho.

Lúc ở trạm chuyển phát nhanh, Lâm Sơ nhặt về một vài thiết điện tử, khi sạc đầy pin thì cô vứt chúng trong phòng sinh hoạt chung.

Để Tiểu Nhị việc trong lúc rảnh rỗi, cô hướng dẫn nó cách sử dụng máy tính bảng. Gần đây, Tiểu Nhị mê tít mấy trò chơi offline cài sẵn trong máy, chơi vui chán.

Trong máy còn một vài ứng dụng tích hợp sẵn các mẹo vặt trong cuộc sống. Tiểu Nhị xem mẹo uống gừng khi trời lạnh nên chủ động xin cô một ít gừng tươi dự trữ. Lúc cô quần áo, nó tranh thủ nấu sẵn một ly, đặt ngay ngắn chiếc bàn nhỏ trong phòng sinh hoạt.

Lâm Sơ bưng ly gừng, thong thả tới bên cửa sổ. Tầm từ cửa sổ căn cứ lúc hướng thẳng rừng nhỏ nơi cô đỗ xe.

Ngoài trời, từng bông tuyết trắng xóa đang lững lờ bay lượn, nhẹ nhàng đáp xuống khu rừng.

Lâm Sơ cảm giác, trận tuyết hôm nay dường như lớn hơn mấy nhiều.

Lẽ nào là “Thần Hàng”?

Ý nghĩ chỉ thoáng qua trong đầu. Lâm Sơ nâng ly uống cạn gừng, nhưng vẫn tài nào trận tuyết gì khác với tuyết bình thường.

Thảo nào Triệu Thư Nhiễm từng , một trận tuyết lớn, thứ đều vượt khỏi tầm kiểm soát.

Những chỉ nghĩ đây đơn thuần là một t.h.ả.m họa rét đậm thể ngờ , trong những bông tuyết ẩn giấu loại ký sinh trùng thể đoạt mạng .

Không thể tiếp tục lên đường, Lâm Sơ đành ép kiên nhẫn chờ đợi.

kiểm tra mấy chú gà con trong thùng .

Hai chú gà con mới nở buổi sáng cuối cùng cũng dậy, chập chững những bước đầu tiên, chạy lạch bà lạch bạch trong chiếc thùng nhỏ.

Tiểu Nhị sớm chuẩn một chiếc thùng khác lớn hơn, cũng lót sẵn đệm sưởi và rải thêm một ít giấy vụn đệm lót. Trong thùng còn một bát nước ấm. Nó cẩn thận chuyển hai chú gà con sang nhà mới.

Còn ba quả trứng gà, Lâm Sơ kiểm tra thì phát hiện một quả dấu hiệu sắp nở, hai quả thì vẫn im lìm động tĩnh gì.

Gà còn nhỏ thì nuôi trong thùng thành vấn đề, nhưng đợi chúng lớn hơn một chút nữa thì còn phù hợp.

Nhân lúc ngoài trời đang tuyết rơi, Lâm Sơ quyết định lấy một ít thanh gỗ và hàng rào tre mà cô nhặt ở sân nhà khác, tự tay đóng một cái chuồng gà loại nhỏ.

Suốt quá trình đó, Tiểu Nhị cứ xổm bên cạnh chăm chú học hỏi, thỉnh thoảng đưa giúp cô dụng cụ hoặc hỏi vài câu.

Lâm Sơ chỉ mong nó học hết để nhàn , thế là cô cứ xong một bước dừng chỉ dạy cho Tiểu Nhị. Cuối cùng, cô còn để nó tự tay cưa vài thanh gỗ, đóng mấy cái đinh.

Tiểu Nhị vẻ hài lòng với chiếc chuồng gà công sức của . Kể từ lúc thành, nó thường len lén ngước chuồng gà vài trong lúc tưới hoa giặt giũ, mãn nguyện cúi đầu tiếp việc của .

Trận tuyết kéo dài mãi cho đến tận sáng hôm .

Lâm Sơ thành bài tập buổi sáng và ăn sáng xong xuôi. Khi cô đang cuộn tròn giường cuốn sổ tay trồng trọt của ông Trương thì tuyết ngoài cửa sổ đột ngột ngừng rơi.

Tuyết tạnh, cũng là lúc Lâm Sơ tiếp tục lên đường.

Cô lập tức bật dậy khỏi giường, quần áo giữ nhiệt, khoác thêm áo phao mặc đầy đủ trang chống rét. Sau đó, trong ánh mắt tiễn đưa của Tiểu Nhị, cô rời khỏi căn cứ.

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-161.html.]

Lâm Sơ kéo rèm che riêng tư xe, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.

Không dấu chân, vết bánh xe.

Cô lắng tai ngóng thêm một lúc, xác định ai ở gần mới tắt chế độ ẩn của chiếc xe, khởi động máy và lái trở quốc lộ.

Giữ tốc độ định ở mức 60 km/h, Lâm Sơ từ từ hướng về phía thành phố Hải.

Thế nhưng, mới hơn hai mươi cây , cô thấy tiếng động khe khẽ vọng từ phía .

“Ba! Ba đang ở ?”

“Lão Dương! Lão Dương ơi!”

“Chú Dương!”

Mấy đang túa tìm kiếm khắp khu rừng.

Dương Thiên Thiên vì quá lo lắng tìm nên để ý chân, đột nhiên vấp một tảng đá lớn ẩn lớp tuyết dày, ngã dúi dụi về phía .

Chu Nhược Tình thấy liền tập tễnh chạy tới, đỡ cô bé dậy từ nền tuyết lạnh cóng.

“Thiên Thiên, đừng vội, khi chú chỉ dạo một lát về ngay thôi.”

Miệng thì lời an ủi, nhưng đôi mắt Chu Nhược Tình vẫn ngừng tìm kiếm bóng dáng của cha Dương.

Tối hôm , khi nhóm của Thiên Thiên và chú Triệu đến nhà đón cô, cả đoàn cùng xuôi về phía Nam để tới thành phố Hải.

thời tiết quá khắc nghiệt, chiếc xe liên tục gặp trục trặc. Chiều hôm qua, họ đành đổi một chiếc xe khác đường để tiếp.

Cứ ngỡ tối qua sẽ đến thành phố Hải, ai ngờ giữa đường tuyết rơi đột ngột, tầm gần như bằng . Để tránh xảy tai nạn, họ đành tìm một trang trại bỏ hoang để trú tạm qua đêm, dự định đợi tuyết ngừng sẽ lên đường.

Nào ngờ sáng sớm nay tỉnh dậy, chú Dương biến mất một dấu vết.

Triệu Văn Tân và Thư Ý thấy Dương Thiên Thiên ngã cũng vội vàng chạy tới đỡ.

“Nào, Thiên Thiên, tuyết lạnh lắm, mau dậy .”

Thư Ý đau lòng ôm cô bé lòng, phủi giúp lớp tuyết bám , dịu dàng : “Mọi đều ở đây cùng tìm mà, chúng sẽ sớm tìm ba cháu thôi, yên tâm nhé.”

Nói là , nhưng vẻ mặt ai cũng nặng trĩu, chẳng mấy lạc quan.

Nếu lão Dương vẫn còn tỉnh táo, họ lo lắng đến mức . ai cũng , vì bọ tuyết c.ắ.n não, cộng thêm cú sốc vợ qua đời, tinh thần của ông bên bờ vực sụp đổ.

Dương Thiên Thiên vùi mặt lòng Thư Ý, cố nén nước mắt đang chực trào . Sau đó, cô bé ngẩng đầu lên, nở một nụ méo mó còn khó coi hơn cả .

“Cảm ơn , cháu . Chúng tìm ba cháu tiếp , ông sợ lạnh như , chắc chắn xa .”

Bốn xốc tinh thần, một nữa lên đường, nhưng ai dám tách hành động một .

 

Loading...