"Tối nay, Lâm Sơ ngủ trong căn hầm trú ẩn.
Nhiệt độ trong hầm chỉ hơn mười độ, cô chỉ cần mặc một bộ đồ bệnh nhân, đắp thêm chiếc chăn bông là thể ngủ ngon.
Lâm Sơ đang ngủ say sưa giường thì gần sáng, cô bỗng thấy tiếng động lạ bên ngoài.
Cô vội vàng khoác vội chiếc áo giữ nhiệt, mặc quần áo ngoài xem .
Tiếng động phát từ bên ngoài phòng ngủ của cô.
Dì tóc xoăn đang cầm d.a.o bổ từng nhát cửa phòng của Dương Thiên Thiên, mạnh bạo phá toang một lỗ hổng xông , tóm gọn cô gái còn đường nào để trốn.
Lúc Lâm Sơ bước thì thấy mụ đang áp giải Dương Thiên Thiên khỏi phòng.
Vừa ngẩng lên thấy cô, dì tóc xoăn tỏ vẻ bất mãn mặt, cau mày hỏi: “Sao giờ cô mới tới? Mọi hành động cả .”
Mọi ? Hành động?
Lâm Sơ căng các giác quan xung quanh, chẳng mấy chốc phát hiện trong các căn hộ của tòa nhà , cũng vang lên những âm thanh tương tự.
Tiếng phá cửa, tiếng vật lộn, xen lẫn cả tiếng la hét t.h.ả.m thiết và van xin.
Thảm kịch xảy giữa những trong gia đình. Đối mặt với sự phản bội và tấn công đột ngột từ chính nhà, thậm chí là bạn đời đầu ấp tay gối, phần lớn cư dân đều hề chút phòng nào.
Trong đầu Lâm Sơ nhanh chóng xử lý những thông tin thu , miệng thì lanh lẹ đáp: “Xin , tới muộn.”
Cô thấy dì tóc xoăn đang dùng mấy mảnh vải vụn để trói chặt Dương Thiên Thiên, định tiến lên giúp một tay thì đối phương gạt .
“Con mồi là do tự tay tóm . Lát nữa nếu Thần giáng lâm xuống đây thì tất cả đều là công lao của , cô đừng hòng tranh giành.”
Miệng Dương Thiên Thiên băng dính bịt kín, lúc chỉ thể điên cuồng lắc đầu, phát những tiếng “ư ư” tuyệt vọng.
Thấy Lâm Sơ gì, dì tóc xoăn lườm cô một cái: “Cô bếp nấu chút gì ăn , trong tủ còn ít gạo đấy, nấu cho bọn họ nồi cháo loãng.”
“Để Thần giáng lâm thì cần một cơ thể khỏe mạnh, bồi bổ cho .”
Lâm Sơ phản bác, ngoan ngoãn bếp, tìm thấy thùng gạo trong tủ bát bên kệ bếp.
Thùng gạo sắp cạn đáy, dù nấu cháo loãng cầm mỗi bữa thì cũng chẳng trụ bao lâu.
Lâm Sơ đắn đo múc nửa muỗng gạo nồi, xúc thêm mấy muỗng tuyết bên chậu mới nhóm lửa.
Trong lúc đó, cô lắng động tĩnh từ các nhà khác, suy ngẫm về hai từ “Thần giáng” mà dì tóc xoăn .
Hiểu theo nghĩa đen là một vị thần sắp giáng trần.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Thần của đám trùng tuyết. Lẽ nào đó là kẻ cầm đầu của chúng?
Hoặc một nhân vật tương tự kẻ cầm đầu.
Tóm , địa vị của nó trong loài trùng tuyết cao.
Những kẻ trùng tuyết ký sinh đồng loạt hành động, chăng kẻ cầm đầu một phương thức đặc biệt nào đó để lệnh trực tiếp cho tất cả vật chủ?
Hoặc là, giữa chúng một loại ám hiệu riêng.
Dù là trường hợp nào nữa, Lâm Sơ rõ, việc hành động cùng lúc với bọn họ khiến dì tóc xoăn nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-145.html.]
Cũng với bộ não nhỏ như hạt nho của mụ , bao lâu nữa mới nhận sự thật là hề ký sinh.
Trong lúc Lâm Sơ nấu cháo, dì tóc xoăn bận rộn ở bên ngoài. Đến khi cô bưng cháo thì thấy cả Dương Thiên Thiên và ông Dương đều trói c.h.ặ.t t.a.y lưng bộ sofa gỗ.
Ánh mắt Dương Thiên Thiên tràn ngập căm hận và cam lòng, còn ông Dương thì ngơ ngác, mờ mịt. Ông thậm chí còn chẳng cần bịt miệng, cứ lặng lẽ đó, la hét cũng chẳng gây rối.
Thỉnh thoảng, ông ngơ ngác hỏi dì tóc xoăn: “Vợ ơi, đang gì ?”
Đến lúc , dì tóc xoăn cũng chẳng buồn dỗ dành nữa, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Chúng đang chờ Thần giáng.”
Thấy Lâm Sơ bưng cháo , mụ liền sải bước tới, đoạt lấy một bát từ tay cô lệnh.
“Mau đút cho bọn họ ăn , sắp đến giờ Thần giáng , đừng lỡ việc.”
Nói , mụ bưng bát cháo đến mặt ông Dương.
Lâm Sơ tới chỗ Dương Thiên Thiên, đưa tay giật mạnh miếng băng dính miệng cô.
Cô gái định hét lên thì thấy Lâm Sơ nháy mắt hiệu.
Dương Thiên Thiên lập tức im lặng, ngoan ngoãn há miệng để Lâm Sơ đút cháo.
Ông Dương vốn hợp tác nên chẳng mấy chốc ăn hết bát cháo.
Dì tóc xoăn cầm bát bếp, lúc , Lâm Sơ thấy tay mụ bưng hai bát tuyết trắng.
Một trong hai bát đưa đến mặt Lâm Sơ.
Lâm Sơ đưa tay nhận lấy, dù hiểu ý đồ của mụ nhưng mặt cô hề biểu lộ chút khác thường nào.
Cô chỉ ngước lên dì tóc xoăn một cái, và bắt gặp đối phương cũng đang chằm chằm .
“Hai ngày nay ăn cháo với bọn họ, ngán c.h.ế.t . Vẫn là tuyết ngon nhất.”
Nói xong, mụ bưng bát lên, vùi thẳng mặt trong, tiếng húp sùm sụp và nhai ngấu nghiến vang lên một cách điên cuồng.
Một lát , mụ ngẩng đầu, nhe răng rạng rỡ với Lâm Sơ: “Sao cô ăn?”
“ đói.”
Lâm Sơ dứt lời, sắc mặt mụ liền sa sầm.
“Không cô đói, mà cô vốn đồng loại của ! Đồ con xảo quyệt!”
Mụ nghiến răng nghiến lợi , vươn tay chộp về phía đầu Lâm Sơ.
Ai ngờ tốc độ của Lâm Sơ còn nhanh hơn, tay mụ giơ chặn giữa trung. Chỉ một tiếng “rắc” giòn tan, cánh tay đó liền mềm oặt như một sợi bún.
Tay của Lâm Sơ túm lấy mái tóc xoăn bù xù của mụ .
Cô lôi đầu đối phương đập mạnh tường mấy cái, nhanh, dì tóc xoăn liền bất tỉnh nhân sự, mềm nhũn ngã gục xuống sàn.
Dương Thiên Thiên thấy cô chỉ trong nháy mắt hạ gục kẻ ký sinh thì kinh ngạc trợn tròn hai mắt, khỏi buột miệng c.h.ử.i thề một tiếng.
Ông Dương bên cạnh lo lắng giãy giụa, miệng ngừng gọi: “Vợ ơi, vợ ơi bà thế!”