Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-10-02 11:23:14
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe cô bạn , Dương Thiên Thiên kìm nữa, nước mắt chực trào . Một giọt lệ lăn khỏi mi đông cứng giữa trung, rơi xuống sàn vỡ tan thành vụn băng.

Cô bé vội đưa tay lau mắt, nhưng vì buông một tay nên suýt nữa đỡ nổi Chu Nhược Tình. Cả hai loạng choạng sắp ngã, may mà Lâm Sơ nhanh tay túm chiếc mũ áo phao của cô bé, giúp cô bé vững .

Sau khi khó khăn vững, Dương Thiên Thiên nhịn mà căm hận c.h.ử.i một tiếng: “Lũ ký sinh vật , quá đáng ghét, hại c.h.ế.t bao nhiêu của chúng .”

Chửi xong, cô bé đột nhiên nhớ điều gì đó, liền dè dặt liếc Lâm Sơ. Thấy vẻ gì là tức giận, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi tự tay báo thù, Chu Nhược Tình dựa Dương Thiên Thiên nghỉ một lát, khăng khăng đòi phòng ngủ của ba để xem thế nào.

“Nhược Tình, yên tâm , lúc nãy tớ dội nước cho bác gái .”

Lúc , nước mặt Chu đóng thành một lớp băng mỏng. Chu Nhược Tình lấy khăn lau sạch những vụn băng .

“Tớ lau cho , thì lúc tỉnh dậy sẽ ốm mất.”

Dương Thiên Thiên thấy , vội bảo bạn xuống bệ cửa sổ, chạy nhà vệ sinh lấy khăn mặt .

Lâm Sơ thể nhận , cô bé quả thực quen thuộc với nhà của Chu Nhược Tình, đây chắc chắn đến chơi ít .

Hai cô gái mỗi cầm một chiếc khăn, cẩn thận lau những vụn băng mặt và đầu Chu.

Có lẽ Chu Nhược Tình dốc hết lòng , lau một nửa, cô liền chậm rãi lên tiếng.

“Gã đó, từ lúc tuyết bắt đầu rơi sáng hôm qua, ép hai con tớ ngoài trời tuyết. Tớ và khóa trái cửa phòng ngủ, nhưng ngờ nửa đêm lúc chúng tớ đang lơ mơ ngủ, gã trèo qua cửa sổ ban công .”

“Mẹ vì bảo vệ tớ nên gã kéo ngoài. Sáng nay, để cứu , tớ lén dùng bếp điện mini trong phòng ngủ đun nước, đổ bình giữ nhiệt, định nhân lúc gã ngoài sẽ dội nước ấm cho .”

“Kết quả, tớ trúng kế của gã.”

Cô gái cẩn thận lau tay cho , mím chặt môi, đáy mắt giấu sự đau đớn và phẫn uất.

Cô ngẩng đầu Dương Thiên Thiên: “Thiên Thiên, thấy tớ quá độc ác, đến mức thể tay tàn nhẫn với thể của ba ?”

Dương Thiên Thiên lắc đầu, nhưng nhất thời nên gì.

Cô bé thể thừa nhận, khi thấy Chu Nhược Tình vung cây gậy bóng chày lên, cô bé thật sự kinh ngạc.

Người bạn nhất của giờ luôn hiền lành, dịu dàng, thể lúc , giơ gậy lên nhắm đang mang xác của ba cô .

cô bé vô cùng nể phục bạn , nể phục lòng dũng cảm của cô .

Mẹ của cô bé… cũng còn là của cô bé nữa. nếu chuyện tương tự xảy với , cô bé sợ rằng sẽ khó mà vượt qua rào cản trong lòng để xuống tay với bà.

“Đó còn là ba của nữa. Cậu dũng cảm.”

Lời , cô bé là khen Chu Nhược Tình, đồng thời, cũng là tự động viên chính ."

"Băng bó vết thương cho xong, Chu Nhược Tình mới dậy, định bếp kiếm chút gì đó bỏ bụng.

“Để tớ!”

Dương Thiên Thiên vội định cản thì thấy bạn dậy, cà nhắc bước về phía nhà bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-142.html.]

“Nhược Tình, chân của ...”

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Dương Thiên Thiên bước tới, dáng của cô, lông mày khỏi nhíu .

Nét cay đắng thoáng qua trong mắt Chu Nhược Tình.

“Từ lúc tỉnh , chân của tớ cứ yếu , chẳng chút sức lực nào cả.”

Lâm Sơ đang sô pha ngoài phòng khách thấy liền bước tới xem giúp cô.

“Thế cảm giác ?”

Lâm Sơ khẽ véo bắp chân của cô.

Chu Nhược Tình gật đầu lắc đầu: “Không thể cảm giác, nhưng nó mơ hồ, cứ như một lớp giày dày cộm ngăn cách ở bên ngoài .”

Ấy thế mà lúc , Lâm Sơ kéo ống quần của cô lên tận đầu gối, da thịt của họ đang tiếp xúc trực tiếp với .

Lâm Sơ thêm vài bài kiểm tra phản xạ khác và quả nhiên phát hiện bắp chân của cô phản ứng chậm chạp.

Thế nhưng cơ bắp và xương cốt ở chân của cô khi sờ bất kỳ tổn thương nào.

Lâm Sơ lập tức nghĩ đến ông Dương.

Sau khi con Trùng Tuyết trong đầu ông ép ngoài, chân tay dường như ảnh hưởng gì, nhưng trí nhớ và tinh thần sa sút nghiêm trọng.

Xem , một khi Trùng Tuyết xâm nhập não, nó sẽ gây những tổn thương vĩnh viễn.

Não bộ là trung khu thần kinh của bộ cơ thể, kiểm soát cả tư tưởng và hành động của con .

Triệu chứng của cả hai đều thể quy về một nguyên nhân duy nhất: não bộ tổn thương.

Hơn nữa, tổn thương gần như thể phục hồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Sơ ngẩng đầu hỏi Chu Nhược Tình: “Đầu còn đau ?”

Chu Nhược Tình gật đầu: “Từ lúc tỉnh đến giờ vẫn đau âm ỉ.”

Khẳng định phỏng đoán của , Lâm Sơ im lặng xuống ghế sô pha.

Thấy cô gì, Chu Nhược Tình sang Dương Thiên Thiên với ánh mắt dò hỏi.

Dương Thiên Thiên chỉ lắc đầu, đỡ bạn xuống chiếc ghế ăn trong phòng khách: “Cậu cứ yên , để tớ nấu chút gì cho .”

Thấy Chu Nhược Tình còn định từ chối, Dương Thiên Thiên liền liếc một cái sắc lẻm: “Không khách sáo với tớ!”

Chu Nhược Tình bạn đang lo cho nên ngoan ngoãn gật đầu, dặn dò: “Trong tủ lạnh hộp thịt ăn dở, tủ bếp cũng còn ít yến mạch, cứ tạm cho tớ cái gì cũng .”

Dương Thiên Thiên gật đầu nhanh chóng chạy bếp. Chu Nhược Tình thu ánh mắt, liền thấy nụ gương mặt con gái đang giữa phòng khách biến mất.

Lâm Sơ tuy đang mải suy nghĩ nhưng vẫn luôn để một phần tâm trí chú ý đến động tĩnh trong phòng.

 

Loading...