Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-10-02 11:22:30
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng Lão Dương run run, vẻ uể oải.

“Bà nó ơi, ... thế thích nghi nổi với trời lạnh, giống như bọn trẻ bây giờ là... tiến hóa thất bại ?”

Bà dì tóc xoăn đáp, vội vã bước từ mép giường đến bên cạnh Lão Dương, đưa tay sờ lên ông để kiểm tra nhiệt độ, miệng lẩm bẩm.

“Hạ sốt thật . mà lạ thật, giường rõ ràng ...”

“Có gì cơ?”

Đối mặt với câu hỏi của Lão Dương, bà dì tóc xoăn lảng : “Nếu thành công thì ông định giờ ?”

định nhân lúc tuyết còn tạnh, ngoài tắm tuyết thêm nữa.”

Lão Dương run lẩy bẩy cúi xuống xỏ giày.

Sốt cả ngày trời, cơ thể ông lúc còn yếu hơn , một đôi giày mà loay hoay mãi xỏ .

“Chà, để giúp ông.”

Bà dì tóc xoăn những ngăn cản hành động của chồng, ngược còn tiến đến giúp ông giày, miệng quên ca cẩm: “Toàn tại con ranh Dương Thiên Thiên gây nghiệt.”

Nào ngờ, đến ba chữ , động tác của Lão Dương chợt khựng , ông ngơ ngác hỏi.

“Dương Thiên Thiên? Là ai thế?”

Ngay khi câu hỏi của ông dứt, Lâm Sơ nhạy bén thấy bà dì tóc xoăn thầm kêu một tiếng “chết tiệt”.

tiếng c.h.ử.i thầm cực nhỏ, chỉ Lâm Sơ với ngũ quan cường hóa mới thấy.

Ngay cả Lão Dương mặt bà cũng hề .

Bà dì tóc xoăn ngập ngừng hai giây, lúc mới giải thích: “Dương Thiên Thiên là con gái ruột của ông đấy, ông nhớ ?”

Lão Dương im lặng một lúc lâu. Lâm Sơ thấy vẻ mặt của ông, chỉ thể thấy tiếng thở của ông ngày một nặng nề.

“..., con gái ư?”

Câu hỏi ngập ngừng của ông thoát khỏi miệng, Dương Thiên Thiên đang nhốt trong phòng ngủ thể yên nữa.

Cô bé đột ngột mở cửa, cố gắng kìm bước chân lao tới, gọi với về phía Lão Dương: “Ba, ba nhận con ?”

Lão Dương ngây hồi lâu, Lâm Sơ thấy động tĩnh gì, đoán rằng lẽ ông đang chằm chằm Dương Thiên Thiên một lúc, vỗ vỗ đầu .

“Không nhớ , ba chỉ nhớ... ba một đứa con trai thôi.”

“Sao nhớ chứ.”

Ngay lúc Lão Dương đang vò đầu bứt tai, cố nghĩ xem con gái từ bao giờ, Lâm Sơ đột nhiên một tiếng “phụt”.

“Dương Thiên Thiên, mày tắm tuyết với ba mày !”

Lâm Sơ tức khắc nhận âm thanh thấy là tiếng động phát khi bà dì tóc xoăn đang xổm giúp Lão Dương giày đột ngột phắt dậy.

“Không thể nào!”

Dương Thiên Thiên lập tức đóng sầm cửa phòng, né bàn tay đang vồ tới của bà dì tóc xoăn, khóa trái cửa bằng một tiếng “cạch”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-136.html.]

Sau khi đóng cửa, giọng cô bé vẫn vọng .

“Ba, ba thể nhớ con, nhưng ba tuyệt đối tắm tuyết nữa, ba hãy nghĩ đến trai . Con trai ba đó, nếu về mà thấy ba, sẽ đau lòng đến mức nào?”

“Ba từng , con trai ba học cao hiểu rộng, lời nó ba sẽ . Chính cho ba tắm tuyết, khi mất liên lạc, đặc biệt dặn con là để ba .”

Cô bé còn xong, bà dì tóc xoăn nhịn nữa mà hét lên chói tai: “Dương Thiên Thiên, mày câm miệng cho tao! Đồ bất hiếu!”

Nói đến nước , Dương Thiên Thiên cũng thêm gì nữa.

Còn ở cửa chính, Lão Dương xổm quá lâu nên phịch xuống đống giày dép sàn, miệng lẩm bẩm: “Dương Thiên Thiên, Dương Thiên Thiên, là con gái ?”

“Con trai... Con trai bảo tắm tuyết, nữa, nữa. Bà nó ơi, bà cũng đừng .”

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Nói xong mấy chữ cuối cùng, ông như hình.

Một lúc mới tìm giọng , nhưng hu hu như một chú mèo con.

“Không đúng, đúng, bà nó tắm , tắm thì đây, lời con trai, lời con trai chứ.”

Lâm Sơ lắng âm thanh bên ngoài, đôi mắt khẽ nheo .

Nghe trạng thái của Lão Dương lúc , vẻ tinh thần ông chút bất .

Đầu tiên là quên mất một cô con gái, đó chịu nổi một chút kích động nào, kiểu gì cũng thấy đầu óc vấn đề.

ban ngày ở lầu, Lâm Sơ vội vàng lướt qua, cô rõ ràng thấy Lão Dương là một đàn ông nho nhã, đeo kính, trông tinh thần vẫn còn minh mẫn.

Trước đây ông chắc chắn như thế , biến thành bộ dạng .

Trong đầu Lâm Sơ hiện lên hình ảnh con tuyết trùng mà cô lấy từ tai ông buổi chiều.

Lẽ nào là do tuyết trùng chui não?

chẳng vấn đề gì.

Trong mắt Lâm Sơ lóe lên một tia tối tăm gần như thể nhận .

Tiếng nức nở của Lão Dương bên ngoài đột nhiên im bặt.

Cùng lúc đó, một tiếng “bốp” trầm đục vang lên.

Lâm Sơ đó là tiếng bàn tay chặt da thịt.

Bà dì tóc xoăn đ.á.n.h Lão Dương ngất ?

Ngay đó, cô thấy tiếng bà dì lê dép loẹt quẹt về phòng. Khi ngang qua cửa phòng ngủ của Lâm Sơ, bà dừng vài giây, cuối cùng tiếp tục phòng , đá văng đôi dép vật xuống giường.

Còn Lão Dương thì bỏ mặc ở cạnh cửa chính, giữa một đống giày, thở nặng nề.

Đêm nay, Lâm Sơ quyết định ngủ ở bên ngoài nơi trú ẩn.

Một là vì nhiệt độ trong nơi trú ẩn cao hơn bên ngoài khá nhiều nhờ lò sưởi. Hơn nữa, mảnh vườn rau vẫn cần ấm nên Lâm Sơ cũng thể tắt lò .

cô cần để cơ thể thích nghi một chút với nhiệt độ bên ngoài, tránh cho lúc nhiệm vụ lóng ngóng tay chân vì chịu lạnh.

 

Loading...