Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 128

Cập nhật lúc: 2025-10-02 11:22:11
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Sơ thuận theo lực kéo của cô, bước trong.

Đây là một căn hộ nhỏ ba phòng ngủ tầng hai của một khu chung cư cũ.

Phòng khách lớn, chừng mười mét vuông, căn phòng ngủ bên tay trái cửa đóng im ỉm. Trong khi đó, hai phòng ngủ bên tay hướng về phía Nam, cửa đều đang mở rộng.

Cô gái tóc xoăn đóng sập cửa chính , xỏ một đôi dép lê vải màu xanh lam, lấy cho Lâm Sơ một đôi y hệt màu hồng phấn.

“Đôi cho cháu , vốn dĩ cô mua cho em gái họ cháu, nhưng nó thích kiểu nên vẫn để .”

Người cô tủm tỉm đặt đôi dép lê xuống mặt cô.

Lâm Sơ cởi đôi giày thể thao ướt sũng , xỏ chân đôi dép lê màu hồng để mặc cho cô dắt về phía phòng ngủ hướng Nam.

Cả hai phòng ngủ hướng Nam đều ban công, nhưng chúng thông với . Một phòng ban công lớn hướng thẳng về phía Nam, đặt máy giặt và bồn giặt đồ. Ban công còn thì nhỏ hơn, về hướng Tây.

Cô gái dẫn Lâm Sơ căn phòng ban công nhỏ hướng Tây.

“Anh họ cháu xa, chỉ lễ Tết mới về thôi. Cháu cứ yên tâm ở đây , chuyện gì cứ tìm cô nhé.”

Căn phòng lớn, Lâm Sơ ước chừng đến mười mét vuông.

Bộ chăn đệm màu xanh ngọc giường gấp gọn gàng, sạch sẽ, trông như mới cách đây lâu.

Bên cạnh, gần ban công, một chiếc bàn học. Sách vở bàn sắp xếp ngăn nắp ở một góc, bên cạnh là kệ sách sát đất trưng bày nhiều cúp thưởng.

Tất cả chỉ là những ấn tượng lướt qua trong thoáng chốc.

Lâm Sơ liếc đồng hồ đếm ngược của hệ thống.

6 phút.

“Dì ơi,” xưng hô đến đầu môi uốn một vòng, “Cô ơi, cháu dính tuyết, khó chịu quá, cháu quần áo ạ.”

Nghe Lâm Sơ gọi là cô, khuôn mặt phụ nữ tươi như hoa.

“Được thôi, cháu mang quần áo ?” Ánh mắt bà lướt qua chiếc ba lô nhỏ của cô, vỗ đùi một cái.

“Trời ạ, cái ba lô bé tí thế chắc cũng chẳng mấy bộ quần áo. Cháu chờ chút, để cô lấy cho.”

Nói , bà chạy vội phòng ngủ bên cạnh.

Lâm Sơ còn kịp lời từ chối, cô chỉ thể nhíu mày, cố gượng dậy tinh thần trong phòng chờ đợi.

May mà nhanh, đầy một phút cầm hai bộ đồ ngủ dài tay sặc sỡ tới.

“Cháu gái lớn, nếu cháu chê thì thể mặc tạm đồ của cô.”

“Dáng cháu cũng same same con em họ, nhưng con bé đó đang dỗi, đợi nó hết dỗi cô bảo nó lấy cho cháu hai bộ mà mặc.”

Lâm Sơ trì hoãn thêm nữa, cô day trán mặt.

“Dạ ạ. Giờ đầu cháu đau quá, cháu đồ một lát ạ.”

Nghe Lâm Sơ , nụ môi cô càng rạng rỡ, bà gật đầu lia lịa lùi .

“Được , ngoài nhé, cháu cứ ngủ một giấc cho khỏe.”

Nói xong, bà liền rời khỏi phòng ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-128.html.]

Thấy , Lâm Sơ bước tới, khép hờ cửa vươn tay khóa trái .

Xong xuôi, cô nhanh chóng tạo vài tiếng động giả, và khi đồng hồ đếm ngược còn ba phút, cô đặt chiếc chìa khóa dự phòng chỗ bí mật cửa ban công.

Ngay giây tiếp theo, thể nhẹ bẫng, cô trong sân nhỏ của .

“Chủ nhân!”

Giữa tiếng kêu kinh ngạc của Tiểu Nhị, Lâm Sơ dựa hàng rào bệt xuống đất.

Cơn đau nhói trong óc cùng cái lạnh buốt thấu xương khiến cơ thể cô rã rời.

Mặc kệ những âm thanh thông báo liên tục vang lên trong đầu, Lâm Sơ đưa tay hiệu cho Tiểu Nhị.

“Tiểu Nhị, đỡ dậy.”

Nghe lệnh, Tiểu Nhị vội vàng tiến lên đỡ cô. Cùng lúc đó, Lâm Sơ nhanh chóng chuyển cho hệ thống 5 điểm tích lũy để kích hoạt chức năng Mắt Mèo.

Vừa kích hoạt, cô thấy tiếng cãi vã vọng từ cánh cửa.

“...Đến lúc nào còn tùy tiện nhặt về nhà? Mẹ nghĩ cái gì ?!”

“...Đấy là chị họ con, ngoài.”

“Chị họ nào chứ, con bao giờ chị họ?”

Giọng cô gái lớn, Lâm Sơ rõ.

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

giọng của cô thì nhỏ hơn nhiều, qua một lớp cửa, Lâm Sơ cuối cùng chỉ bà lầm bầm điều gì đó, kết bằng một câu.

“...Dù thì sớm muộn gì cũng là một nhà thôi.”

Sớm muộn gì cũng là một nhà?

Nghĩ đến việc bà để ở phòng của con trai, Lâm Sơ khỏi nhíu mày.

Ngay khi cô tưởng cuộc tranh cãi kết thúc, cô đột nhiên thấy cô cao giọng.

“Con ranh con , mày lén lút lưng tao đun nước nóng đấy ? Tao với mày cơ mà...”

Lời còn dứt, một tiếng đóng cửa vang lên thật mạnh.

Cô gái dường như tự nhốt trong phòng ngủ, cánh cửa khóa trái ngăn cách cuộc cãi vã.

Nước nóng?

Nghe thấy hai từ , Lâm Sơ chợt nhớ .

, cô dầm tuyết về, lạnh cóng, nên tắm nước nóng mới .

Cô để Tiểu Nhị dìu phòng tắm, cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng.

Cô lấy một ít nước sôi và nước lạnh từ trong gian để pha nước tắm, nhưng trong lúc đó, đầu cô càng đau dữ dội hơn.

Cảm giác như thứ gì đó đang gặm nhấm bộ não của cô.

Lâm Sơ chẳng thể nghĩ nhiều, cô cầm lấy gáo nước ấm pha xong dội thẳng từ đỉnh đầu xuống.

 

Loading...