Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-10-02 11:21:45
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Sơ gật đầu, gì thêm.

Bạch Vi bên cạnh đảo mắt, sang hỏi Hạ Chính Dương: “Lúc trực thăng đến đây hôm nay, thấy thuyền của các đang vớt cá hắc ngư ở . nếu nhớ lầm, chính căn cứ 1 của các là nơi đầu tiên thông báo cho tất cả các căn cứ khác rằng trong thịt cá hắc ngư tích tụ quá nhiều chất độc, thể ăn .”

Nghe câu hỏi của Bạch Vi, Hạ Chính Dương liếc cô một cái. Anh thiện cảm với phụ nữ khiến thầy nổi giận hôm nay.

“Nếu ăn mà vẫn vớt lên, chắc là để nghiên cứu ?” Lâm Sơ lên tiếng suy đoán của .

Hạ Chính Dương thu ánh mắt khỏi Bạch Vi, gật đầu.

. Hiện tại chúng đang thiếu thốn lương thực, đặc biệt là các loại thịt. Bỏ một nguồn cá hắc ngư lớn như , thầy cũng cảm thấy lãng phí. Thầy hy vọng thể tìm cách hóa giải chất độc trong cơ thể chúng, để cá hắc ngư thể trở thành thức ăn cho .”

Đây quả thực là một hướng nghiên cứu tồi.

Lâm Sơ gật gù, vẻ vô tình hỏi: “Nhiều cá hắc ngư vớt lên như , các giữ chúng ở ?”

Hạ Chính Dương thấy câu hỏi gì bất thường, chỉ tay thẳng xuống .

“Khách sạn Phàm Hi là một khách sạn nổi tiếng mạng, chỉ bể bơi trong nhà cỡ lớn mà còn cả bể bơi vô cực ngoài trời. Cá hắc ngư vớt về thường nuôi trong đó. Khi cần dùng, chỉ việc xuống ao vớt vài con thang máy mang về phòng thí nghiệm, tiện lợi.”

“Không cần trông coi ?” Lâm Sơ thắc mắc.

Hạ Chính Dương lắc đầu.

“Loài cá nhảy khỏi nước là chết, lũ cá con cũng tính công kích như những con lớn. Hơn nữa, cá ăn nên chẳng ai thèm nhòm ngó chúng gì.”

Lâm Sơ gật đầu, cụp mắt xuống, che tia sáng lóe lên trong đáy mắt.

“Vậy thì đúng là tiện thật.”

Bữa tối thịnh soạn bằng bữa trưa. Món cà chua xào trứng biến mất, đó là salad cà chua. Bát cơm to bằng nắm tay cũng chỉ còn một nửa.

Sau khi cơ thể cải tạo, nhu cầu về thức ăn của Lâm Sơ tăng lên ít, chút đồ ăn chỉ đủ cho cô no ba phần.

Ăn xong, cô về phòng gặm thêm hai nắm cơm tiện lợi. Dù cũng đang ở địa bàn của khác, cô ăn uống quá phô trương.

Đêm đó, cơn mưa lớn đúng hẹn ập đến. Tiếng mưa rào ào ạt át âm thanh khác, khiến vạn vật trở nên huyên náo.

Lâm Sơ lấy bộ đồ thể thao trong túi , bắt đầu bài tập thể lực hàng ngày.

Cô vẫn còn hai viên cường thể dùng. Một phần vì cô mới dùng viên cải tạo cơ thể, vẫn thích nghi với sức mạnh tăng vọt. Phần khác là vì cô hy vọng thể nâng cao thể chất của thêm một chút nữa, như t.h.u.ố.c mới phát huy tác dụng tối đa.

, cô luôn chăm chỉ luyện tập ngừng.

Kể từ khi cơ thể cải tạo, mỗi tập luyện, cô đều cảm nhận sự đổi rõ rệt. Cơ bắp ngày một săn chắc, sức mạnh và thể năng cũng tăng cường từng ngày. Hôm nay leo một mạch lên tầng mười hai mà cô hề cảm thấy chút mệt mỏi nào.

Lâm Sơ dự định sẽ dùng thêm một viên cường thể khi bước thế giới tiếp theo.

Phòng nghỉ mà căn cứ 1 cung cấp hệ thống nước máy. Lâm Sơ qua bảng hướng dẫn, mỗi phòng chỉ cung cấp giới hạn 20 lít nước mỗi ngày, nhiều hơn 5 lít so với căn cứ ở sườn núi.

Cô vặn vòi nước, dòng nước chảy quá đục nhưng vẫn thể thấy những cặn bẩn lơ lửng.

Lâm Sơ bèn lợi dụng tiếng nước chảy để che giấu, lấy thùng nước dự trữ của từ gian , dùng nước sạch tắm gội qua loa cho hết mồ hôi.

Tắm xong, Lâm Sơ vẫn mặc bộ quần áo lúc ngoài lên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-113.html.]

Đây là đầu tiên cô ngủ qua đêm ở một nơi khác ngoài nơi trú ẩn của , kể từ khi ném thế giới tận thế vô hạn . Trong lòng cô khỏi chút bất an.

Mắt tuy nhắm nhưng cô chẳng hề buồn ngủ.

Cứ như một lúc lâu, ngay khi cô đang mơ màng sắp chìm giấc ngủ thì một hình ảnh đột ngột hiện lên trong đầu.

Một mũi kim tiêm đ.â.m cổ cô.

Trong ảo ảnh, cô mềm nhũn ngã xuống, nhưng nhanh đó tỉnh táo .

[Mức độ nguy hiểm: D]

Ngay khi âm thanh cảnh báo vang lên trong đầu, Lâm Sơ từ từ mở mắt."

"Năm phút .

Lâm Sơ giường, thở đều đặn.

Một tiếng động khẽ vang lên ngoài cửa.

Âm thanh mong manh như một chiếc lông vũ khẽ khàng đáp xuống mặt đất.

Nếu giác quan cải tạo và cường hóa, lẽ Lâm Sơ chẳng thể nào thấy tiếng động nhỏ đến thế.

Kẻ đến thể di chuyển nhẹ nhàng đến mức , e rằng cũng dạng tầm thường.

Tiếng bước chân êm ái, từng bước, từng bước một, chậm rãi tiến gần dừng ngay bên mép giường cô.

Một cơn đau nhói truyền đến từ gáy, y hệt như cảnh tượng cô thấy trong tiềm thức cảnh báo nguy hiểm, cả mềm nhũn.

“Lâm Sơ, xin .”

Giọng trầm khàn vang lên bên tai.

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Lâm Sơ vẫn nhận ngay, đó là giọng của Bạch Vi.

Cô cảm nhận một lưỡi d.a.o sắc lẹm, mang theo lạnh buốt giá, đang lơ lửng ngay cổ .

“Thật , mấy ngày tiếp xúc, thấy cô cũng .”

“Chỉ tiếc rằng… cô là con gái của Lâm Phong Phú.”

Bạch Vi khẽ thở dài, và ngay đó là tiếng lưỡi d.a.o sắc lẹm xé gió lao tới.

Ngay khi lưỡi d.a.o chỉ còn cách cổ Lâm Sơ ba centimet, bàn tay cầm d.a.o bỗng một lực cực mạnh giữ chặt, thể tiến thêm dù chỉ một li.

Người giường đột ngột mở bừng mắt.

Vẻ kinh ngạc và sững sờ hiện rõ mặt Bạch Vi.

“Sao cô…”

Chưa kịp dứt lời, cô vung tay trái còn định đ.â.m cánh tay Lâm Sơ.

 

Loading...