Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-10-02 11:21:31
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hành lang của những nơi như thế thường trải t.h.ả.m hoa văn lộng lẫy.

hành lang thảm.

Hay đúng hơn, tất cả t.h.ả.m ở tầng đều lột , để lộ lớp đá cẩm thạch màu vàng kim sang trọng nguyên bản bên .

Thoạt , nơi quả thực chẳng chút gì liên quan đến một phòng nghiên cứu.

Thế nhưng, những nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng khẳng định rằng đây chính xác là một phòng nghiên cứu.

Chỉ là cảm giác chút ăn nhập mà thôi.

Dường như đoán suy nghĩ của Lâm Sơ, Hạ Chính Dương lên tiếng giải thích.

“Trên núi nơi nào thích hợp để viện nghiên cứu hơn ở đây. sức hạn, cải tạo môi trường là điều thể, nên thầy chỉ thể chọn phương án tối ưu nhất, cho lột hết t.h.ả.m để tránh vi khuẩn sinh sôi.”

Lâm Sơ và Bạch Vi bên cạnh gật gù.

Ngô Hướng Minh thì đột nhiên bật : “Bị rút m.á.u ở một nơi như thế , sẽ nghĩ đang rút rượu vang đỏ mất.”

Đó chỉ là một câu đùa, nhưng Hạ Chính Dương nghiêm túc , lắc đầu: “Anh yên tâm, m.á.u của quý, chúng sẽ cho cơ hội uống nó .”

Ngô Hướng Minh câu của cho nghẹn họng, đành ngậm miệng nữa. Chẳng mấy chốc, sự dẫn dắt của Hạ Chính Dương, cả ba đến một cánh cửa kính.

Bên trong vài mặc áo blouse trắng đang bận rộn việc.

“Thưa thầy, con đưa về ạ.”

Hạ Chính Dương gõ nhẹ lên cửa kính, lúc những trong phòng mới ngẩng đầu .

Một trong đó là một ông lão tóc bạc trắng, ông nheo đôi mắt đầy nếp nhăn , cẩn thận đ.á.n.h giá ba cạnh Hạ Chính Dương.

“Sao ba ?”

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

“Người xe lăn thì thầy ạ, là đối tượng nghiên cứu của chúng .”

“Cô gái tóc ngắn là bác sĩ Lâm Sơ, chính là vị bác sĩ phát hiện phương pháp điều trị mà bác sĩ Lưu ở sườn núi báo cáo.”

“Còn vị tóc dài là…”

Chưa đợi Hạ Chính Dương giới thiệu xong về Bạch Vi, thầy của giơ tay ngắt lời.

“Người phát hiện phương pháp điều trị là một cô gái trẻ thế ?”

Hạ Chính Dương khựng một chút gật đầu đáp.

“Vâng ạ, thưa thầy. Thầy cũng tính bác sĩ Lưu mà, ông sẽ dối .”

Đôi lông mày bạc trắng của ông lão nhíu chặt , ông đ.á.n.h giá Lâm Sơ từ xuống , ánh mắt dường như chút hài lòng với kết quả .

Lâm Sơ chẳng hề để tâm đến thái độ của ông , ánh mắt cô lúc đang dán chặt ống nghiệm màu đỏ mà ông đang cầm tay.

Nếu cô nhầm, đó là một ống m.á.u .

Hơn nữa, khả năng đó chính là mẫu m.á.u mà nhiệm vụ của cô yêu cầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-108.html.]

Người đàn ông lớn tuổi bực bội hừ khẽ vài tiếng, đột ngột đặt ống chất lỏng màu đỏ trong tay lên giá đỡ chỉ thẳng về phía Lâm Sơ: “Cô , theo .”

Nói xong, ông liền cất bước ngoài.

Lâm Sơ liếc ống chất lỏng màu đỏ giá, vẫn yên tại chỗ nhúc nhích, đầu , dùng ánh mắt thẳng ông .

tên là Lâm Sơ.”

Bước chân của ông lão khựng , đó ông hừ khẽ một tiếng: “Lâm Sơ, theo đây.”

Lúc Lâm Sơ mới cất bước theo.

Vừa hai bước, cô thấy tiếng bánh xe lăn vang lên từ phía ."

"Lâm Sơ ngoảnh , thì thấy Bạch Vi đang đẩy xe cho Ngô Hướng Minh theo lưng . Vẻ mặt Ngô Hướng Minh trông vẻ bối rối, ánh mắt ngừng liếc về phía Hạ Chính Dương.

Ông lão đầu , thấy lưng thêm mấy cái đuôi bám theo thì cau mày, định lên tiếng quở trách thì chợt liếc thấy Ngô Hướng Minh quấn đầy băng gạc. Đôi mày đang nhíu chặt của ông mới giãn một chút, tiếp tục dẫn đường.

“Hạ Chính Dương, dẫn bọn họ xem cùng .”

Lâm Sơ liếc Bạch Vi một cái rảo bước theo kịp ông lão phía .

Cô vốn nghĩ rằng Bạch Vi đến đây hẳn là cùng mục đích với . nếu là vì mẫu máu, Bạch Vi nên theo, ở phòng thí nghiệm lúc nãy mới là lựa chọn nhất.

Rốt cuộc cô đang giở trò gì đây?

Trong lúc Lâm Sơ còn đang mải suy đoán động cơ của Bạch Vi, ông lão dẫn họ đến căn phòng thí nghiệm thứ hai từ cuối hành lang.

Toàn bộ dãy hành lang đều là những căn phòng cửa kính giống hệt . Bức tường ngăn giữa các phòng cũng bằng kính, trông hệt như những phòng họp trong các tòa nhà văn phòng ở thế giới cũ của Lâm Sơ.

Trên vách kính lắp rèm sập, chỉ cần kéo xuống là thể ngăn cách tầm với phòng bên cạnh.

Rèm của căn phòng thí nghiệm kéo xuống, nhưng rèm của hai phòng hai bên thì hạ kín mít, che khuất tầm mắt của Lâm Sơ.

Căn phòng hẳn là một phòng thí nghiệm đúng nghĩa. Cách bài trí bên trong ngược vài phần tương tự với phòng bệnh ở căn cứ sườn núi.

Phía trong cùng một chiếc giường bệnh, đó là một đàn ông quấn đầy băng gạc. Gương mặt đàn ông đỏ bừng, giống hệt Ngô Hướng Minh mấy ngày , tựa như thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Bên cạnh là một nghiên cứu viên nam mặc áo blouse trắng. Anh dùng ống để kiểm tra nhịp tim bệnh nhân xong, đầu thấy một đám bước .

Nam nghiên cứu viên vội vàng chào hỏi ông lão đầu: “Giáo sư Trình, ngài đến .”

Ông lão thèm liếc , đôi mắt dán chặt đàn ông giường bệnh.

“Tình hình thế nào ?”

“Đã 15 tiếng kể từ lúc cắn, nhịp tim 200 một phút, thở nặng nề và tạp âm. Tình trạng nhiễm trùng lan nội tạng, nếu xử lý ngay, e là...”

Anh hết câu, nhưng tất cả ở đây đều hiểu. Nếu xử lý vết thương của đàn ông ngay, sẽ sớm mọc vảy cá thôi.

“Các ? Căn cứ của chúng gửi thông tin cho các mà, chỉ cần cắt bỏ phần thịt c.ắ.n kịp thời thì sẽ đến mức phát sốt!”

Người lên tiếng là Ngô Hướng Minh đang xe lăn. Đến tận giờ phút , mới nhận thức rõ sự tàn nhẫn của việc thí nghiệm cơ thể .

 

Loading...