Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-10-02 11:21:30
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Chính Dương gật đầu.

Bây giờ lương thực khan hiếm. Tuy căn cứ 1 thiết lập một chuỗi sản xuất lương thực quy mô, nhưng họ là căn cứ 1 của chính phủ, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng nề. Lương thực của họ chỉ cung cấp cho ba mươi vạn dân trong căn cứ, mà còn định kỳ thả hàng tiếp tế cho các căn cứ nhỏ hơn phụ thuộc họ.

Mỗi bữa thể ăn no , thêm chút đồ mặn thế , quả thực thịnh soạn.

Lâm Sơ vốn kén ăn. Dù đây là bữa ăn bình thường nhất cô từng ăn kể từ khi đến thế giới , cô vẫn ăn hết phần của một cách nghiêm túc.

Sau khi đặt những chiếc khay trống rổ thu dọn, bốn theo Hạ Chính Dương lên lầu.

Khách sạn tổng cộng hai mươi tầng.

Hạ Chính Dương dẫn họ thang máy. Lâm Sơ tinh mắt phát hiện các nút bấm từ tầng một đến tầng sáu đều vô hiệu hóa.

Hạ Chính Dương nhận sự chú ý của cô, bèn giải thích:

“Trên núi hai trạm phát điện, một trạm dùng sức gió, một trạm dùng năng lượng mặt trời, bây giờ vẫn hoạt động .”

“Chỉ là hiện tại dân đông, phía đông xây thêm năm trăm tòa nhà dân cư nên điện năng đủ dùng, từ tầng sáu trở xuống đành thang bộ thôi.”

Lâm Sơ thể thừa nhận, căn cứ 1 quả thực diện. So với cảnh gian khổ ở căn cứ sườn núi nhỏ, nơi gần như tiệm cận với cuộc sống ngày tận thế."

"Thang máy dừng ở tầng 12.

Hạ Chính Dương bước , Lâm Sơ lặng lẽ theo .

Trợ lý Ngô đang đợi Bạch Vi đẩy xe cho , nhưng chờ mãi chẳng thấy động tĩnh gì.

Hắn đầu thì thấy Bạch Vi đang ngẩn chằm chằm bóng lưng của Lâm Sơ.

“Này, y tá Bạch, cô là mượn cớ chăm sóc để đến đây ngắm bác sĩ Lâm đấy chứ?”

Nghe , Bạch Vi trợn mắt lườm một cái, đẩy mạnh xe lăn ngoài. Cô chẳng thèm để ý đến khe hở giữa thang máy và sàn nhà, khiến trợ lý Ngô xóc nảy lên, vết thương âm ỉ đau.

“Này, cô gái tính .”

“Anh im miệng!”

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Bạch Vi gắt lên với trợ lý Ngô.

Người bĩu môi, dám hó hé thêm lời nào.

Vì họ chậm trễ một lúc nên Hạ Chính Dương và Lâm Sơ đến cuối hành lang, ba căn phòng cuối dãy đầu .

Bạch Vi vội vã đẩy trợ lý Ngô đuổi theo.

Hạ Chính Dương liếc đồng hồ tay: “Mỗi chọn một phòng, năm phút để cất đồ, đó chúng đến phòng nghiên cứu.”

Dừng một chút, bổ sung: “Vào phòng nghiên cứu mang theo bất cứ thứ gì, túi xách ba lô đều để .”

Nghe , Bạch Vi cau mày, nhưng cuối cùng cũng gì.

Khi cô ngẩng đầu lên, Lâm Sơ chọn căn phòng trong cùng và đang lấy thẻ phòng từ Hạ Chính Dương.

Bạch Vi liền chọn ngay căn thứ hai, để căn ngoài cùng cho trợ lý Ngô.

Lâm Sơ chẳng mấy bận tâm hàng xóm của là ai, dù cũng ở chung một dãy hành lang, ai cũng như cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-107.html.]

Cô cầm lấy thẻ phòng, mở cửa bước gian của riêng .

Khách sạn Phàm Hi từ bên ngoài toát lên vẻ xa hoa của một khách sạn cao cấp từ tận thế.

Lâm Sơ đẩy cửa phòng , đập mắt là một bức tường kính lớn sát đất.

Từ độ cao của tầng 12, thể phóng tầm mắt bao quát bộ căn cứ.

Ban đầu, đây hẳn là một căn phòng tầm núi, nhưng bây giờ dường như biến thành “phòng hướng biển”.

Trong phòng một chiếc giường lớn, cùng một phòng vệ sinh còn rộng hơn cả phòng ngủ nhỏ ở nơi trú ẩn đây của cô.

Thời gian chỉ năm phút, Lâm Sơ dám la cà.

Cô tháo chiếc ba lô vai xuống, quẳng nó một góc bước ngoài.

Chiếc ba lô mà cô đeo là ba lô gian do hệ thống sản xuất.

Thực chất, đó chỉ là một chiếc ba lô cũ bình thường mà cô nhặt từ một khu dân cư, một sản phẩm thất bại trong công cuộc biến phế liệu thành bảo vật.

Để che mắt khác, bên trong cô chỉ để hai chai nước, hai thanh lương khô và hai bộ quần áo sạch.

Những thứ thực sự quan trọng đều cất trong gian riêng của cô, ai kiểm tra cũng thể phát hiện vấn đề.

Lâm Sơ là khỏi phòng nhanh nhất.

Một lát , Bạch Vi cũng bước , hai tay , chiếc túi hành lý đeo chéo cô để trong phòng.

Ra khỏi cửa, cô cũng chẳng hề che giấu, mà thản nhiên hướng ánh mắt về phía Lâm Sơ. Thấy cô mang theo gì, Bạch Vi mới hừ khẽ một tiếng dời tầm mắt nơi khác.

Ngay lúc Hạ Chính Dương liên tục xem đồng hồ, trợ lý Ngô mới đủng đỉnh xuất hiện.

Anh mấy thuần thục lăn xe, động tác tay kéo theo vết thương vai đau nhói, mồ hôi túa đầy đầu.

Lúc Bạch Vi mới sực nhớ trách nhiệm của , vội đến phía giúp đẩy xe.

“Trợ lý Ngô, cần giúp thì cứ gọi một tiếng.”

Trợ lý Ngô khổ: “ trợ lý Ngô, tên là Ngô Hướng Minh, cứ gọi thẳng tên .”

Bạch Vi vì áy náy trong lòng nên hiếm khi lườm nguýt , mà kiên nhẫn gật đầu đồng ý.

Thấy cả ba đều ngoài, Hạ Chính Dương nét mặt vẫn điềm nhiên, sải bước .

“Đi thôi, thầy đợi chúng ở phòng nghiên cứu .”

Người “thầy” mà Hạ Chính Dương nhắc đến chính là nghiên cứu viên trưởng phụ trách dự án vảy cá .

Ba theo Hạ Chính Dương thang máy, xuống tầng hầm một, qua hành lang ngầm để sang tòa nhà đối diện bên đường, bắt thang máy lên tầng 10.

Lâm Sơ để ý thấy tòa nhà chỉ cao tổng cộng mười tầng.

Cửa thang máy mở , hiện mắt là một hành lang trống trải.

Khách sạn Phàm Hi vốn là một khách sạn hạng sang.

 

Loading...