Tận Thế Giảm Cân Thật Nhẹ Nhàng - Chương 79

Cập nhật lúc: 2025-10-09 05:39:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cạch —

 

Có giọt nước trong suốt thấm qua kẽ tay cô bé, rơi hộp cơm ăn dở.

 

Tổ Yến bất lực dậy, Mễ Tiểu Bối , Mễ Tiểu Bối tỉnh táo thế mà , nàng nên gì bây giờ? Nàng gì?

 

Tổ Yến hoảng loạn quanh, phát hiện lớn nào để cầu cứu, liền c.ắ.n môi xuống bên cạnh Mễ Tiểu Bối.

 

"Đừng buồn..." Nàng đưa tay chạm vai Mễ Tiểu Bối, trong lòng đột nhiên ấm áp.

 

Tiểu công chúa đang nức nở nhào lòng Tổ Yến, cô bé ôm lấy vòng eo tròn trịa của Tổ Yến, vùi đầu vai nàng, lớn.

 

"Mễ Tiểu Bối, đừng ." Tổ Yến sụt sịt mũi, cứ thế nàng cũng theo. "Sẽ cách mà, thể biến , chỉ cần chúng thể ôm một cái, sẽ lập tức biến thôi."

 

"Gì chứ..." Mễ Tiểu Bối lóc t.h.ả.m thiết, nhưng cô bé cảm thấy Tổ Yến mới là hồ đồ, cái gì mà ôm một cái, cái gì mà biến , Lâm Vũ Cầm là con nữa , cô bao giờ thể nữa.

 

"Ý tớ là," Tổ Yến sắp xếp ngữ pháp của , "Chỉ cần chúng ôm Lâm Vũ Cầm một cái, thể biến thành ."

 

Nấc.

 

Mễ Tiểu Bối nấc lên một tiếng, ngừng .

 

"Cậu gì?" Cô bé bật dậy, hai mắt chằm chằm Tổ Yến, "Chỉ cần tớ ôm , thể biến ?"

 

"Chờ , Mễ Tiểu Bối, bình tĩnh !" Giang Hạc Văn kéo một tay Mễ Tiểu Bối , đề phòng cô bé ngay giây tiếp theo sẽ lao ngoài.

 

"Để tớ ngoài, tớ mang trở về!" Mễ Tiểu Bối giãy giụa, dùng hết sức để với tới tay nắm cửa.

 

"Đó chỉ là một suy đoán thôi," Giang Hạc Văn kéo cô bé , bao giờ một cô bé sức mạnh lớn như , "Hơn nữa bây giờ muộn thế , bên ngoài nguy hiểm, tớ đảm bảo với , ngày mai chúng sẽ tìm Lâm Vũ Cầm."

 

"Cậu dối, Tổ Yến với tớ , chỉ cần ôm một cái là thể hồi phục." Mễ Tiểu Bối miệng , nhưng động tác chậm .

 

Sau khi suy nghĩ một chút, cô bé cũng nhận rằng ngoài muộn như thực tế lắm, liền đầu nhấn mạnh với Giang Hạc Văn, "Cậu chắc chắn ngày mai chúng nhất định chứ?"

 

"Thật sự, ngày mai chúng nhất định ." Giang Hạc Văn thấy Mễ Tiểu Bối chịu dịu , trong lòng thở phào một .

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Kể từ ngày tận thế, Giang Hạc Văn ngày càng cảm thấy giống như một , đây chăm sóc Tổ Yến, bây giờ chăm sóc ba đứa.

 

Bình thường Mễ Tiểu Bối cũng coi như bình tĩnh và lý trí, lúc khi thấy Giang Hạc Văn, cô bé còn giữ Lục Kình , kết quả đến lượt bạn của , Mễ Tiểu Bối biểu hiện còn điên cuồng hơn cả Lục Kình.

 

Về một phương diện nào đó, hai thật giống hệt .

 

Giống hệt đến mức đau đầu.

 

"Ồn ào gì ." Vừa mới đến đây, Lục Kình xuất hiện.

 

Cậu ngáp một cái, một tay thò trong quần gãi mông, ngái ngủ từ trong phòng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-giam-can-that-nhe-nhang/chuong-79.html.]

"Các đang gì thế?" Lục Kình tiếng động ở phòng khách đ.á.n.h thức, một vòng dừng Mễ Tiểu Bối.

 

"Không liên quan đến ." Mễ Tiểu Bối đối mặt với ánh mắt của đầu thẳng, "Tổ Yến, chúng ngủ."

 

Cô bé thấy Lục Kình, cái đồ đáng ghét , dù chỉ một giây. Cậu căn bản đôi chân ý nghĩa gì với một diễn viên ballet, vô lễ gọi một vũ công là đồ què, loại căn bản cần đối thoại.

 

Bây giờ Mễ Tiểu Bối nhớ vẫn còn tức đến nổ phổi.

 

Thật là thể lý! Không tố chất! Đồ ngốc não tàn!

 

A, tức c.h.ế.t !

 

Mễ Tiểu Bối cả đời cũng một lời nào với Lục Kình nữa.

 

Tổ Yến Mễ Tiểu Bối kéo , nàng đầu , ngơ ngác lớp trưởng.

 

Nàng cũng hiểu tại Mễ Tiểu Bối tức giận như , đa chuyện, ngoài đương sự , căn bản ai để ý lâu. Tổ Yến sớm quên chuyện đồ què, so với những từ ngữ giao tiếp thường ngày của Mễ Tiểu Bối và Lục Kình, "đồ què" thậm chí còn lọt top mười "bảng xếp hạng từ ngữ độc địa", tại Mễ Tiểu Bối tức giận như chứ.

 

Giang Hạc Văn bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Tổ Yến, gật đầu với nàng, "Nghỉ ngơi sớm ." Nói xong cũng đẩy Lục Kình mặt mày mờ mịt trở về phòng ngủ.

 

Cậu sợ muộn một chút, chờ Lục Kình phản ứng , sẽ bùng nổ một cuộc chiến tranh mới.

 

...

 

Mùa hè trời sáng thật sớm, mới 5 giờ, Mễ Tiểu Bối gõ cửa phòng Giang Hạc Văn và Lục Kình.

 

"Dậy , đến lúc xuất phát ." Cô bé nhón chân hét lớn, đập gọi suốt năm phút, Giang Hạc Văn mới ngáp dài, tóc tai bù xù mở cửa cho cô bé.

 

"Bây giờ mới 5 giờ." Cậu bất đắc dĩ Mễ Tiểu Bối.

 

"Đã 5 giờ !" Mễ Tiểu Bối khoa trương mở to mắt, "Cậu , Bryant mỗi ngày đều dậy lúc 3 giờ rưỡi để luyện múa đấy?"

 

Đứng Mễ Tiểu Bối, Tổ Yến buồn ngủ đến mức mở nổi mắt, dụi dụi mắt, "Bryant là ai..."

 

"Là !" Mễ Tiểu Bối ưỡn ngực, "Chúng cũng là , cho nên, bây giờ, ngay lập tức, xuất phát ngay."

 

Giang Hạc Văn còn cách nào, nếu hôm nay còn trì hoãn Mễ Tiểu Bối, cô bé chắc chắn sẽ một xông đến tòa nhà bỏ hoang.

 

"Được , ," ngáp một cái, "Tớ gọi Lục Kình."

 

Mễ Tiểu Bối lúc mới hài lòng gật đầu, nhón chân rời .

 

Trong sinh hoạt hàng ngày, cô bé cũng thường xuyên nhón chân , để tăng cường ký ức cơ bắp, giống như những đứa trẻ học đàn thường sẽ cử động ngón tay đùi, bàn, mô phỏng việc chơi một bản nhạc. Chờ bốn trong xe, mới 5 giờ 40. Đêm qua Lục Kình tỉnh giấc giữa chừng, cầm điện thoại của Giang Hạc Văn xem phim hoạt hình đến rạng sáng, bây giờ đầu nghiêng một cái, tựa cửa sổ xe ngủ say như c.h.ế.t.

 

Cậu ngủ ở phía , Tổ Yến ngủ ở phía , hai một một ngủ thành một đường chéo.

 

Giang Hạc Văn cũng chút mơ màng, may mà chiếc xe cần điều khiển, cũng thể nghỉ ngơi một lát.

 

Mễ Tiểu Bối thì khác, cô bé hai tay chống lên ghế, m.ô.n.g chỉ một chút, hai chân ngừng nhón nhẹ xuống đất, lúc thì về phía , lúc thì sang bên cạnh, vô cùng sốt ruột.

Loading...