Tận Thế Giảm Cân Thật Nhẹ Nhàng - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-10-07 14:28:18
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau đây, cô giáo cũng đến nhà tìm cô bé, cứ ở nhà đợi mãi đến khi bố về ?

 

Quần áo bẩn, Tổ Yến cởi cho máy giặt. Cô bé bộ đồ mới, phát hiện quần áo mới chút rộng.

 

Sợ hãi suốt tám ngày, ăn uống đầy đủ, cô bé gầy một vòng, quần áo đây vặn giờ trở nên rộng thùng thình.

 

Cô bé ngủ ở cửa, những lúc gì, Tổ Yến đều sẽ ngủ.

 

Đang ngủ dở, cô bé bỗng một tiếng đập cửa dữ dội đ.á.n.h thức. Cô bé mơ màng bò dậy, qua mắt mèo.

 

Lần là quái vật đáng sợ, mà là chú Lý ở tầng .

 

Tổ Yến nhận chú Lý, lúc Tết chú còn mang bánh chưng sang nhà cô bé.

 

“Có ai ở nhà ?” Người đàn ông vẻ vội vàng, thỉnh thoảng hành lang, sợ thu hút zombie.

 

Mẹ dặn mở cửa cho lạ, nhưng đây là chú mà cô bé quen, nên thể mở cửa.

 

Tổ Yến cầm chìa khóa mở cửa, thò đầu , “Chú Lý ạ?”

 

Ngay khoảnh khắc cửa mở, sắc mặt đàn ông dịu . Ông cúi đầu cô bé, hỏi, “Tổ Yến, lớn nhà cháu nhà ?”

 

Ở nhà suốt tám ngày, gia đình ba của chú Lý nhanh chóng ăn hết thức ăn ít ỏi còn . Chú định dùng tiền mua một ít từ hàng xóm, nếu thì zombie c.ắ.n c.h.ế.t cũng sẽ c.h.ế.t đói.

 

Tổ Yến mở hé cửa, ngẩng đầu đáp, “Dạ , bố cháu vẫn về.”

 

Người đàn ông giật , qua khe cửa trong nhà, “Vậy , thế cháu thể cho chú nhà ?”

 

“Ồ, ạ.”

 

“Nhà cửa bừa bộn thế .” Ông xoa đầu cô bé, “Chờ cháu về chắc chắn sẽ mắng cháu đấy.”

 

Mắt Tổ Yến sáng lên, “Mẹ cháu khi nào về ạ?”

 

“Chắc là sắp về . Sao thế, Tổ Yến đói ?”

 

Tổ Yến lắc đầu, đói thì đói, cơm tự nấu tuy ngon bằng đồ ăn vặt nhưng ít nhất cũng no bụng.

 

Ánh mắt đàn ông quét khắp phòng, dường như đang tìm thứ gì đó, mở miệng hỏi, “Mấy ngày nay cháu đều ở một ?”

 

“Vâng.”

 

“Vậy cháu ăn gì thế?”

 

“Đồ ăn vặt ạ.” Tổ Yến thành thật trả lời, “Bây giờ ăn vặt hết , chỉ còn cơm thôi.”

 

Cô bé tò mò ngẩng đầu đàn ông, “Chú ơi, chú đang tìm gì ạ?”

 

“Chỉ cơm thôi ?” Người đàn ông trả lời câu hỏi của cô bé, xổm xuống, nheo mắt cô bé mặt, “Những thứ khác cháu ăn hết ?” “Vâng.” Tổ Yến gật đầu, cô bé từ đến nay là một đứa trẻ ngoan ngoãn và thành thật, bao giờ dối, của Tổ Yến thích nhất điểm của con gái .

 

Người đàn ông dậy, cô bé chỉ cao đến eo một cách đầy ẩn ý, bếp. Ông liếc mắt một cái thấy thùng gạo. Mở xem, bên trong còn hai phần ba. Ngoài , trong bếp quả thật còn đồ ăn gì khác.

 

Người đàn ông cúi , nhấc thùng gạo đậy nắp lên và ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-giam-can-that-nhe-nhang/chuong-6.html.]

 

“Chú ơi, chú đang ạ?” Tổ Yến tò mò hỏi.

 

“Nửa thùng gạo coi như chú mượn cháu, chờ cháu về bảo cô đến tìm chú lấy .” Người đàn ông nhanh chóng bước ngoài, thèm cô bé phía .

 

mà, nhưng mà…” Tổ Yến chút do dự, “Vậy cháu ăn gì ạ?”

 

“Chú gặp cháu ở siêu thị, cô sắp về .” Người đàn ông bước khỏi cửa, “Tổ Yến cháu về nhà , cháu lát nữa là về ngay, nhé.”

 

Tổ Yến ngơ ngác ở cửa. Giọng điệu của đàn ông quá cứng rắn khiến cô bé thể từ chối. Hơn nữa, so với gạo đó, cô bé quan tâm hơn đến việc sắp về.

 

Mẹ ở siêu thị? Mẹ sắp về ư?

 

Bao nhiêu ngày sợ hãi bỗng chốc tan biến. Tổ Yến vui đến mức chỉ chạy ngay đến siêu thị tìm , nhưng nhớ bên quái vật đáng sợ mới từ bỏ ý định đó.

 

Cô bé vui vẻ đóng cửa , ngoan ngoãn chờ về. Dường như chỉ cần về là chuyện sẽ , cuộc sống sẽ trở như .

 

Đứa trẻ ở tuổi vẫn còn quá nhỏ, chỉ phụ thuộc lớn mà còn tin tưởng họ một cách tuyệt đối.

 

Tổ Yến cũng ngủ nữa, cứ ở cửa chờ, chờ đến tận tối, cô bé buồn ngủ.

 

Sao vẫn về, cô bé mũm mĩm chống cằm, má phính ép đôi mắt , trông như một cục bột.

 

Trẻ con chịu cơn buồn ngủ, Tổ Yến nhanh chóng gà gật. Mi mắt chạm , cửa liền vang lên tiếng gõ.

 

“Mẹ ơi!” Tổ Yến bật dậy, thèm qua mắt mèo, mở thẳng cửa .

 

Cửa mở, Tổ Yến sững sờ. Cô bé chớp mắt, đối diện với ngoài cửa, im lặng gì.

 

Không , là quái vật.

 

 

Trường tiểu học 1 thành phố C từng là một cảnh đặc biệt của thành phố. Nơi đây náo nhiệt và sống động, ngay cả trong những ngày nghỉ học sinh, chỉ cần phòng học, dạo quanh sân thể dục, nhắm mắt cũng thể thấy tiếng ồn ào của bọn trẻ, ngay cả tiếng gió thổi qua lá cây cũng mang một giai điệu đặc biệt.

 

Toàn bộ thành phố C, lẽ thể tìm thấy nơi nào đáng yêu hơn nơi .

 

Vậy mà chỉ trong một tuần ngắn ngủi, nơi đây đổi một cách trời long đất lở.

 

Khi t.h.ả.m họa ập đến, nó hề nương tay với khu vườn trẻ . Nó tàn nhẫn và lạnh lùng, quên ánh sáng mà khu vườn từng mang , xua đuổi tất cả những gì khỏi ngôi trường.

 

Giang Hạc Văn xích đu, lâu ăn gì, đói đến mức c.ắ.n cả tay nuốt .

 

Từ tám ngày khi cướp đồ ăn của con zombie , hề ăn thêm thứ gì khác. Những con zombie đó cũng , dường như ở cùng , cả ngôi trường như chỉ còn một Giang Hạc Văn.

 

Đói, đói quá. Có gì ăn ?

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Cậu yên xích đu, dây xích khẽ đung đưa, phát tiếng kẽo kẹt, thê lương và chói tai.

 

Giang Hạc Văn đẩy lên cao, thế giới bên ngoài tường rào. Bên trong tường rào gì ăn, đều ngoài kiếm ăn, cũng trở nữa. Có lẽ cũng nên rời , cứ thế , chừng sẽ c.h.ế.t đói.

 

Bên ngoài tường rào là mấy tòa nhà cao hơn trường học. Khi Giang Hạc Văn xích đu bay lên đến điểm cao nhất, thể thấy chúng. Rõ ràng chỉ là những tòa nhà bình thường, nhưng mơ hồ cảm thấy những tòa nhà đó tỏa một mùi hương thơm ngon, bên trong chắc hẳn chứa đầy đồ ăn.

 

 

Loading...