Tận Thế Giảm Cân Thật Nhẹ Nhàng - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-10-08 00:56:07
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đối với Tổ Yến, trang sức là thứ tương đối hiếm thấy, nhẫn trơn càng hiếm hơn. Mỗi Nhè Nhẹ lấy đồ ăn cho cô bé, Tổ Yến đều tránh khỏi việc thấy chiếc nhẫn tay chị, vì ấn tượng khá sâu sắc.

 

Giang Hạc Văn lấy chiếc nhẫn từ tay cô bé, đặt bên gối của đàn ông giường. Buổi chiều, nhờ hai con zombie bên cạnh giúp đỡ khiêng đến đây. mấy tiếng đồng hồ trôi qua, đàn ông trẻ tuổi vẫn hôn mê bất tỉnh.

 

Điều tệ nhất là, bắt đầu sốt.

 

Nếu chỉ là sốt bình thường thì , nhưng trong lúc ngất xỉu sốt cao, khả năng lớn là đây là một đáng thương sắp zombie hóa.

 

“Chúng cần gọi điện cho bác sĩ ạ?” Tổ Yến hỏi.

 

Giữa chốn rừng núi hoang vu của tận thế, bác sĩ nào đến . Giang Hạc Văn thở dài, dỗ Tổ Yến ngủ. Hôm nay bôn ba cả ngày, cả hai đều mệt lử. Tình hình rốt cuộc sẽ thế nào, ngày mai dậy xem xét .

 

Nhà nghỉ nhỏ tên là "Nhà Nghỉ Nhỏ", một cái tên đúng như nghĩa đen của nó. Tầng một đủ đặt một cái quầy lễ tân là còn gian thừa. Cầu thang chỉ đủ cho một – hoặc hai gầy – lên, dẫn đến các phòng ở tầng hai.

 

Bức tường quét vôi hồng vài chỗ bong tróc, để lộ lớp xi măng xám xịt bên trong. Căn phòng lớn, tường kính cũng phòng khách, thể so sánh với khách sạn Hoa Đốn. cũng quá tồi tàn, phòng dột nước, cũng thấy chất lỏng rõ nguồn gốc nào.

 

Giang Hạc Văn để đàn ông trẻ tuổi kỳ lạ đó ngủ một một phòng, đó dẫn Tổ Yến mở một phòng đôi.

 

Ngày đầu tiên lang thang bên ngoài, Tổ Yến dám ngủ một , cứ bám chặt lấy vạt áo của Giang Hạc Văn buông.

 

Đừng đùa, nếu đang ngủ mà đột nhiên zombie đến, lớp trưởng ở bên, cô bé chắc chắn sẽ ăn thịt ngay lập tức. Người việc lớn câu nệ tiểu tiết, lúc mà còn câu nệ chuyện nam nữ bảy tuổi khác giường thì quá cổ hủ .

 

Khoan , nam nữ bảy tuổi khác giường? Tổ Yến sáu tuổi, lớp trưởng tám tuổi, haizz, căn bản chẳng ai bảy tuổi cả! Vậy thì thành vấn đề.

 

Sau khi phòng, Tổ Yến chiếm lấy chiếc giường cạnh cửa sổ. Cô bé hề mắc chứng "khó quen với cảnh nghèo", ngủ còn ngon hơn cả ở khách sạn Hoa Đốn. Giang Hạc Văn lo rằng ban ngày cô bé thấy nhiều zombie như sẽ gặp ác mộng, định để một chiếc đèn ngủ, nhưng Tổ Yến bò dậy tắt .

 

“Lớp trưởng ơi, tối ngủ tắt đèn nhé, tiết kiệm điện chứ.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Được . Vậy thì Giang Hạc Văn cũng còn gì để .

 

Cậu giường, gối đầu lên tay ngủ . Giang Hạc Văn là một thông minh, mà thông minh thì luôn thích suy nghĩ lung tung. Bây giờ đang nghĩ về chuyện ban ngày.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-giam-can-that-nhe-nhang/chuong-45.html.]

Thông tin hữu ích quá ít, hiện tại xem chỉ thể phỏng đoán một vài điều đại khái. Vào ngày thứ 15 khi virus zombie bùng phát, mặt trời biến mất, ban ngày còn nữa. Và ngày , lượng zombie tăng lên nhiều, chúng c.ắ.n cào mà lây nhiễm, mà là tự phát biến dị. So với lô zombie đầu tiên hôn mê cả ngày mới tỉnh , gần như bỏ qua giai đoạn hôn mê.

 

Đây là một chuyện đáng sợ. Hiện tại, đại bộ phận nhân loại đều tập trung ở các khu trú ẩn. Nếu một nhóm đột nhiên biến thành zombie mà dấu hiệu báo , hậu quả thể tưởng tượng .

 

Nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng đó, Giang Hạc Văn chút rét mà run.

 

Quan trọng hơn là, lô zombie tự phát biến dị thứ hai, liệu lô thứ ba, thứ tư ? Người yêu đêm qua còn ngủ bên cạnh bỗng nhiên biến thành zombie, sự hao tổn như , nhân loại còn thể chịu đựng mấy nữa?

 

Sự lo lắng của Giang Hạc Văn lý. Trải qua biến cố ngày hôm nay, tất cả các nhà nghiên cứu đều buộc tạm gác các dự án đang , chuyển sang nghiên cứu thế nào để dự đoán sự bùng phát của virus zombie.

 

Thậm chí ngay cả chuyện Tổ Yến bỏ trốn cũng thời gian để quan tâm. Vào thời điểm mấu chốt như thế , so với một cô bé bỏ trốn, sự tồn vong của nhân loại quan trọng hơn nhiều.

 

Virus zombie rốt cuộc là thứ gì, tại biến thành zombie, họ rốt cuộc gì khác biệt so với những biến thành zombie.

 

Đây là một vấn đề vô cùng quan trọng.

 

Bên trong viện nghiên cứu, một phụ nữ trẻ đeo kính gọng đen về phía bàn thí nghiệm. Trước bàn thí nghiệm là một ông lão tóc bạc trắng, đang thở dài mấy tập tài liệu trong tay.

 

Thấy phụ nữ đến, ông hỏi một cách mấy hy vọng: “Thế nào , tiến triển gì ?”

 

“Thưa thầy,” nhà nghiên cứu trẻ tuổi đầu tiên kính cẩn gọi một tiếng, đó do dự mở lời, “hiện tại xem , các mẫu vật mang virus thu thập mối liên hệ nào với cả.”

 

Ông lão thở dài, ông sớm kết quả . Giữa các zombie cơ bản điểm chung nào, đây cũng là nguyên nhân khiến họ mãi tìm cách virus zombie bùng phát.

 

mà…” phụ nữ bỗng mở lời, cô nhỏ giọng , “chúng cháu điều tra tài liệu của những vật mang virus , phát hiện rằng dường như khi còn sống họ đều vui vẻ cho lắm, tới 31% vật mang virus hồ sơ trị liệu tâm lý.” “Không vui vẻ cho lắm?” Ông lão mở to mắt, ông đột nhiên đập bàn, “nhóm của các cô đang ? Chẳng lẽ vui sẽ biến thành zombie?”

 

“Nực ! Nực ! Thật sự là nực !” Áp lực mấy ngày nay khiến ông nhịn mà lớn tiếng với phụ nữ. “Cô xem, cô xem, sắp quỳ xuống mặt đám zombie đó đây, vui vẻ lắm ? Nếu vui, đầu tiên biến thành zombie ?”

 

“Không, đây là điểm chung duy nhất chúng cháu phát hiện …”

 

“Tiểu Duy , hồ đồ như , lãng phí thời gian loại điều tra .” Ông lão vô cùng đau lòng . “Trên đời ai vui vẻ? Trẻ con cũng sẽ lúc buồn bã, vui vẻ thể nào liên quan đến nghiên cứu của chúng .”

 

 

Loading...