Tận Thế Giảm Cân Thật Nhẹ Nhàng - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-10-10 12:56:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Xin ,” Nhè nhẹ theo cô, “Đây là sự nhượng bộ lớn nhất , chúng thể để cô một gặp một con tang thi cực kỳ nguy hiểm.”

 

Tiến sĩ Mộ cũng cố chấp nữa, cô lau lau kính, “Vậy thì, xin hãy tuân thủ thỏa thuận của chúng , ở vị trí vạch .”

 

“Đương nhiên,” Nhè nhẹ mỉm với cô, tay duỗi đặt lên khẩu s.ú.n.g thắt lưng, “ sẽ tuân thủ thỏa thuận của chúng .”

 

Dù thế nào nữa, cuộc gặp mặt con mới , cuối cùng cũng thành công diễn sự nỗ lực của nhiều bên.

 

Tiến sĩ Mộ một viện nghiên cứu, phía 20 mét là đội vũ trang cầm khiên chống bạo động và súng, các tòa nhà cao tầng ở xa bố trí mười tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, ống ngắm của họ luôn nhắm thẳng về phía .

 

Đội hình như đủ để tiêu diệt cả một đội quân. Ai thể ngờ rằng, họ đến đây để xem con ôm , chứ để đ.á.n.h trận.

 

Từ 10 giờ sáng cho đến 3 giờ chiều, Tịch Dung vẫn xuất hiện.

 

Dưới cái nắng hè gay gắt, đều mệt mỏi và khát nước, đầu đầy mồ hôi. Chỉ một tiến sĩ Mộ, ở phía nhất, hai tay đút trong túi áo blouse trắng, sừng sững bất động như một cây tùng.

 

Từ góc độ của Nhè nhẹ, phụ nữ thật sự quật cường đến đáng thương.

 

Kể từ khi Tịch Dung xác định là một Tang Thi Hoàng sức phá hoại cực mạnh, khuôn mặt của tiến sĩ Mộ hề một gợn sóng, nhưng thực tế ai cô đang nghĩ gì.

 

Con gái trở thành tang thi gây hại cho nhân loại, là một , cô ngày ngày đối mặt với một đám đồng nghiệp bàn bạc cách tiêu diệt con .

 

thể gặp Tịch Dung, thời gian để đau buồn, nhiệm vụ đè nặng vai cô khó thể hết.

 

Nhè nhẹ từng những đó lưng bàn tán về tiến sĩ Mộ như thế nào:

 

“Có lén lút nghiên cứu virus gì đó ở nhà, con gái vỡ nên mới gây tận thế bây giờ ?”

 

, cô phòng thí nghiệm riêng ? Cũng bao nhiêu năm nay cứ ở trong đó mày mò cái gì, chừng virus tang thi là do cô gây .”

 

“Thật hiểu như cô còn thể ở phòng thí nghiệm, con gái cô là Tang Thi Hoàng đấy, cấp điên ?”

 

Nhè nhẹ thể thấy, tiến sĩ Mộ cũng thể thấy.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

bao giờ để lộ một chút cảm xúc cá nhân nào trong hơn một tháng tận thế , như thể cô chỉ là một cỗ máy chính xác cao chỉ việc. Ngoài mái tóc bạc và nếp nhăn nhanh chóng xuất hiện, tiến sĩ Mộ chút đổi nào.

 

Nhè nhẹ thật sự lo lắng, cô sợ tiến sĩ Mộ chịu nổi chu kỳ bùng phát virus tiếp theo.

 

Người phụ nữ gánh chịu quá nhiều. Nếu cứ tiếp tục thổi khí một quả bóng bay, dù quả bóng to đến cũng sẽ ngày nổ tung.

 

Nói cho cùng, cô là máy móc, cô cũng chỉ là một con mà thôi.

 

Ba giờ chiều, nắng nóng đỉnh điểm, họ phơi nắng bên ngoài năm tiếng đồng hồ. Nhè nhẹ sợ cứ phơi nắng thế , cơ thể tiến sĩ Mộ sẽ chịu nổi.

 

“Tiến sĩ…” Cô khẽ lên tiếng, “Chúng trong đợi .”

 

“Nếu cô chịu đưa họ trong, thì tự nhiên vô cùng cảm kích.” Tiến sĩ Mộ lưng về phía cô như .

 

"Họ" ở đây chính là đội vũ trang .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-giam-can-that-nhe-nhang/chuong-118.html.]

Nhè nhẹ bất đắc dĩ , tiến sĩ của cô luôn lạnh lùng như . vệ sĩ cho cô, chắc sẽ là một công việc khá nhàn hạ, tiến sĩ Mộ bao giờ thích lãng phí thời gian của bất kỳ ai.

 

nghiêng , che ánh nắng lấy điện thoại liên lạc với Giang Hạc Văn. Họ đang cùng Tịch Dung đến đây, bây giờ đến .

 

Đang định gửi tin nhắn, bỗng nhiên các binh lính phía nâng nòng s.ú.n.g lên. Nhè nhẹ đầu , liền thấy một cô bé đen gầy, vác một chiếc rìu, kiêu ngạo bước về phía .

 

Tịch Dung…

 

Nhè nhẹ híp mắt, thấy bốn chấm nhỏ lưng cô bé.

 

Cuối cùng cũng đưa đến.

 

Tổ Yến rõ cảnh tượng mặt thì ngẩn , cô bé nhỏ giọng hỏi Giang Hạc Văn: “Lớp trưởng, họ định .”

 

Cô bé vẫn luôn thích những nòng s.ú.n.g đen ngòm .

 

Giang Hạc Văn nắm nhẹ tay cô bé, hiệu cô bé thả lỏng, “Không .”

 

“Nhìn thế nào cũng giống …” Lục Kình hít một khí lạnh, “Đây là ôm g.i.ế.c .”

 

Họ bóng cây cách đó xa. Tiếp theo là công việc của tiến sĩ Mộ, nhiệm vụ của họ thành, thành công chỉ thể tùy thuộc phận.

 

Hy vọng của Tịch Dung đủ tình yêu thương dành cho cô bé, nếu thế giới , Tịch Dung thật sự chỉ còn một .

 

Bên , Tịch Dung cách tiến sĩ Mộ 5 mét, ngẩng cằm lên tiếng: “Gọi đến gì.”

 

Nhè nhẹ từng thấy ai dám dùng giọng điệu như chuyện với tiến sĩ Mộ.

 

“Con gọi con đến ?” Tiến sĩ Mộ mặt biểu cảm lên tiếng, “Trước khi đến chẳng lẽ ngay cả việc tìm hiểu cơ bản nhất cũng .”

 

Nhè nhẹ cũng từng thấy ai dùng giọng điệu như chuyện với con gái chín tuổi của .

 

Tịch Dung tiếp, cô bé ngước mắt lạnh lùng . Đây là lý do tại cô bé ghét ở chung với gọi là .

 

Không khí lập tức lạnh xuống, hai bên đều im lặng , chờ đợi đối phương nhượng bộ.

 

Bỗng nhiên, cách đó xa vang lên giọng của Tổ Yến, cô bé đặt hai tay miệng, hô lên: “Tiến sĩ Mộ, chị Tịch Dung khi đến mong gặp cô! Chị lâu gặp cô, nhớ cô.”

 

Câu như một viên đá ném mặt hồ, phá vỡ sự tĩnh lặng. Tịch Dung như chọc sườn, đột nhiên đầu: “Ngươi bậy bạ gì đó!”

 

Ngay cả Giang Hạc Văn, Mễ Tiểu Bối và Lục Kình cũng giật Tổ Yến. Họ từng nghĩ rằng một Tổ Yến nhút nhát, hướng nội sẽ chủ động lên tiếng lúc .

 

Tận thế một tháng rưỡi, Tổ Yến trưởng thành với tốc độ kinh hề .

 

“Là thật mà!” Tổ Yến đầu, lục lọi trong túi xách, lấy một tờ giấy đưa cho tiến sĩ Mộ xem, “Cô xem, đây là tranh của chị Tịch Dung, tranh chị nắm tay cô.”

 

Lần đến, Tổ Yến đặc biệt mang theo bức tranh màu đen đó.

 

Tiến sĩ Mộ sững , rõ ràng chuyện ngoài dự đoán của cô.

 

 

Loading...