“A…” Tổ Yến chớp chớp mắt, cô bé cũng giỏi xử lý các mối quan hệ, may mà lớp trưởng lớp họ là một con quỷ đáng ghét.
“Nói mới nhớ, ngươi sợ .” Tịch Dung kỳ quái liếc Tổ Yến, “Ta còn tưởng ngươi sẽ sợ đến tè quần.”
“Ta xem tranh của ngươi, thấy ngươi là .” Tổ Yến .
“Tranh của ?” Tịch Dung nhớ vẽ cái gì, bài tập mỹ thuật cô bé cũng chỉ nộp vài .
“Chính là bức tranh màu đen đó.” Tổ Yến khoa tay múa chân, “Ngươi dùng bút sáp dầu tô đen hết.”
“Thứ đen thui thì gì .” Vì bức tranh đó, Tịch Dung giáo viên mắng một trận, thậm chí giáo viên tâm lý còn lo lắng vì nó, cô cảm thấy bức tranh phản ánh nội tâm của Tịch Dung – một mảng đen tối.
Trẻ con bình thường, ai tô đen bộ tờ giấy vẽ . “ mà phía ngươi vẽ .”
Tịch Dung ngẩn , liếc Tổ Yến.
Tổ Yến cũng cô bé, “Ta thấy , lớp bút sáp dầu màu đen, một bức tranh vẽ bằng bút màu nước. Ngươi vẽ lâu đài, còn bố và .”
Hôm ăn cơm, Tổ Yến phát hiện điều , cô bé dùng móng tay cào màu sắc sặc sỡ lớp bút sáp dầu màu đen. Hôm qua trong lúc chờ tin nhắn QQ, Tổ Yến tìm một cái thìa, cạo sạch lớp màu đen của bức tranh đó.
“Ta vẽ linh tinh.” Tịch Dung đầu , thế giới bên ngoài vòng đu , như thể từ chối về chủ đề .
Thế giới bên ngoài tràn ngập sương mù xám xịt, tất cả cảnh đều lớp sương che giấu, khi sương tan, cô bé thể thấy gì.
“Hôm nay các ngươi rốt cuộc đến đây gì.” Sau khi Tổ Yến về bức tranh, giọng điệu của Tịch Dung trở nên thiếu kiên nhẫn.
“Là ngươi tìm chúng .” Tổ Yến thành thật , “Bà nhớ ngươi.”
“Cái gì! Là bà bảo các ngươi đến?” Tịch Dung đột nhiên dậy, đầu đụng nóc cabin xuống.
Sắc mặt cô bé đại biến, hàm răng sắc nhọn c.ắ.n , dùng ánh mắt như kẻ thù chằm chằm Tổ Yến, “Bà gì ?”
Tổ Yến ánh mắt đó dọa sợ, cô bé sợ hãi mở miệng, “Bà cứu ngươi.”
“Cứu ?” Tịch Dung như chuyện gì đó nực , “Có bà giống các tang thi khác, giải phẫu , lấy nghiên cứu?”
“Không …”
“Ngươi đừng lừa , uổng công còn mời các ngươi chơi, hóa các ngươi là một phe!”
Tịch Dung tức giận đến trợn tròn mắt, lúc cô bé phảng phất như bốc khói đen, giống hệt một con dã thú đang tức giận.
Nếu vòng đu đang dừng ở đỉnh, cô bé sẽ chút do dự mà nhảy xuống.
“Thật sự .” Tổ Yến cô bé quát đến đỏ hoe mắt, những cô bé ở tuổi chịu sự sợ hãi, lời nghiêm khắc dễ khiến chúng .
“Ta thề, chúng đến để hại ngươi.”
Thấy Tổ Yến , Tịch Dung một thoáng sững sờ. Cô bé quen đ.á.n.h với con trai, lâu gặp một cô em gái mềm mại như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-giam-can-that-nhe-nhang/chuong-113.html.]
Cô bé nghĩ đến bức tranh mà Tổ Yến , tâm trạng bình tĩnh một chút.
Thôi , nể tình cô bé cũng khá thông minh, Tịch Dung định cho cô bé một chút ưu đãi.
“Vậy ngươi gì?” Cô bé hạ giọng một chút, coi như là an ủi Tổ Yến, đây là giới hạn của Tịch Dung, cô bé tuyệt đối sẽ những lời phát ngứa não như “Ngoan, đừng sợ”.
Tổ Yến giọng điệu hung dữ của cô bé dọa sợ, đến ướt cả mắt, cô bé lau nước mắt, tiếp tục nức nở , “Ta, ôm ngươi.”
“Cái gì?” Tịch Dung nghi ngờ đầu óc vấn đề. “Ngươi gì ?”
“Ôm ngươi một cái.”
Cô bé há hốc miệng, khi xác định lầm, liền sang nghi ngờ đầu óc của Tổ Yến vấn đề.
Cả đời , Tịch Dung qua nhiều lời . Có nhiều câu như “Đừng tới đây! Ngươi tránh !”, cũng ít câu “Con điên , hôm nay tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!”, là “Em thể an phận một chút ? Thầy yêu cầu em học giỏi, ít nhất đừng trêu chọc bạn học ?”
Và còn nhiều câu, “Tịch Dung, con giải thích, 9 giờ gửi bộ đầu đuôi sự việc.”
cô bé bao giờ thấy câu, “Ta ôm ngươi một cái.”
Một cái ôm… Hai từ dường như từng xuất hiện trong cuộc đời Tịch Dung, đến nỗi thật xa lạ và kỳ quái.
“Ngươi ôm ?” Tịch Dung hoang mang Tổ Yến, “Ta soái ca .”
“Không ,” Tổ Yến nhỏ giọng giải thích, “Chỉ cần ôm ngươi một cái thật chan chứa tình yêu, ngươi thể biến trở thành .”
“Không cần.” Tịch Dung dứt khoát.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Không cần?” Lần đến lượt Tổ Yến hoang mang, “Tại cần?”
“Ta cần biến trở thành . Cuộc sống hiện tại , ai quản , tất cả tang thi đều lời , gì thì , cần biến trở thành .”
“Hơn nữa ngươi cái trò mê tín ở , thể ôm một cái là biến trở thành .” Thật nực như câu “Chỉ cần em bé ngoan, ông già Noel sẽ tặng quà cho con” .
Tịch Dung sắp mười tuổi , cô bé ấu trĩ như .
“Đây là thật mà.” Tổ Yến cố gắng Tịch Dung tin . “Chúng thành công .”
Nhìn khuôn mặt béo ú đang cố gắng của Tổ Yến, Tịch Dung cảm thấy cô bé thật ngốc nghếch đáng yêu, bèn nhạo một tiếng, dang rộng vòng tay: “Được thôi, nếu ngươi thì tới thử xem.”
“Ta thể.”
Tổ Yến định cúi ôm Tịch Dung thì bỗng cứng đờ .
Con gái phát triển sớm, Tịch Dung còn cao hơn Giang Hạc Văn nửa cái đầu. Cô bé mặc chiếc áo choàng đen đính đinh tán, những chiếc đinh tán phản chiếu ánh sáng lấp lánh, trông chút chói mắt. Mái tóc dài lỡ của cô bé buộc tùy ý hai vòng, đôi chân thon dài gác lên cạnh chỗ của Tổ Yến.
Trên Tịch Dung một mùi hương đặc biệt, khó ngửi nhưng lạ. Cô bé xuống Tổ Yến, thấp hơn một khúc, mặt nở một nụ khinh miệt.
Tổ Yến tuy diễn tả tâm trạng của lúc , nhưng cô bé cảm thấy ngượng ngùng.