Tận Thế Giảm Cân Thật Nhẹ Nhàng - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-10-10 04:11:44
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày nào cũng trải qua chuyện thế , sớm muộn gì cũng phát điên mất. “Không , thể ngủ.” Giang Hạc Văn lay từng đứa dậy, gõ đầu từng đứa như gõ dưa hấu. “Bây giờ ngủ thì tối sẽ mất ngủ đấy, chúng dậy chuyện .”

 

“Tớ ngủ .” Lục Kình phẩy tay, hiếm khi về phía . “Các cứ , tớ gì hết.”

 

“Đợi đến lúc ngủ hẵng cũng mà.” Mễ Tiểu Bối sô pha hưởng ứng.

 

Tổ Yến vốn lời lớp trưởng, chống nửa dậy, nhưng vì thái độ của Mễ Tiểu Bối và Lục Kình nên chần chừ nên dậy hẳn .

 

Giang Hạc Văn ôm trán, bất đắc dĩ thở dài. “Thôi , hôm nay nghỉ sớm, ngày mai chúng tranh thủ thảo luận chuyện tiếp theo.”

 

Tổ Yến lớp trưởng thỏa hiệp, cánh tay đang chống đỡ nửa lập tức mất hết sức lực, cô bé như một con hải cẩu béo ú trườn về sô pha.

 

Dù là ở trường trong những buổi họp mặt gia đình, Tổ Yến luôn thuộc nhóm “quần chúng bình thường”. Không lên tiếng, tranh giành, phản đối.

 

Đặc biệt là khi hành động cùng Mễ Tiểu Bối, Lục Kình và Giang Hạc Văn, cô bé gần như trở thành vô hình. Nhiều lúc Giang Hạc Văn cố ý đầu để chắc chắn rằng Tổ Yến vẫn đang theo .

 

Thực , khi trải qua tận thế, Tổ Yến chủ kiến và kiên cường hơn nhiều. Khi chuyện phiếm, cô bé thậm chí dám phát biểu vài câu suy nghĩ của .

 

Tổ Yến như một con ốc sên, đang từ từ thử thò râu khỏi vỏ. Khi phát hiện thế giới bên ngoài sẽ tấn công , cô bé ngày càng sẵn lòng vươn ngoài nhiều hơn một chút.

 

Đây là một cơ hội . Mấy mắt, dù là Lục Kình Mễ Tiểu Bối, đều từng công kích cô bé.

 

Chuyện đời luôn kỳ lạ như , viên gạch đỉnh kim tự tháp thường coi thường những viên gạch tầng , trong khi viên gạch ở tầng áp chót ngày nào cũng xác nhận xem viên gạch tầng chót hôm nay dính đầy bùn đất .

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Mọi mang theo mệt mỏi chìm giấc ngủ. Đêm nay là một đêm ngon giấc. Cuộc chạm trán ngắn ngủi đầu tiên khiến họ nhận sự gian nan của nhiệm vụ.

 

Đừng đến một cái ôm chan chứa tình yêu, chỉ việc vượt qua bao nhiêu khó khăn để đến mặt Tịch Dung thôi cũng giống như chuyện viễn vông.

 

Tang thi, tang thi vương, vũ khí sắc bén…

 

Tịch Dung là một con nhím bao bọc bởi những chiếc gai nhọn, bản còn một hàm răng thể gặm nát đá. Một đứa trẻ mà ngay cả ruột cũng bất đắc dĩ từ bỏ, liệu họ thật sự kéo cô bé trở về ?

 

Trong một thời gian ngắn, cả nhóm đủ can đảm để gặp Tịch Dung nữa.

 

Ngày hôm , điện thoại của Giang Hạc Văn nhận bất kỳ tin tức nào, kết quả nghiên cứu về dãy bí ẩn, cũng tin nhắn thúc giục.

 

Lúc Tổ Yến dụi mắt tỉnh dậy, cô bé thấy ba trong phòng khách với vẻ mặt cho lắm.

 

“Hôm qua ngủ ngon ?” Giang Hạc Văn chào cô bé, sắc mặt vẫn như một, xanh đen, chẳng gì.

 

Tổ Yến gật đầu qua loa, cô bé vẫn còn lơ mơ, hiểu hết ý trong lời của lớp trưởng.

 

Mễ Tiểu Bối dựa sô pha ngáp một cái, nước mắt ứa nơi khóe mắt, cô mệt mỏi : “Tổ Yến hôm qua ngủ ngon lắm, lúc tớ tỉnh dậy còn thấy mỉm nữa cơ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-giam-can-that-nhe-nhang/chuong-106.html.]

Lục Kình liếc Tổ Yến, Tổ Yến vò mái tóc rối bù của , ngơ ngác hỏi: “Có ?”

 

Giang Hạc Văn chỉ tóc , hiệu cho Tổ Yến rằng tóc cô bé rối. Khi mặt Lục Kình và Mễ Tiểu Bối, bé tám tuổi còn mặt dày chải đầu, giặt quần áo cho Tổ Yến nữa.

 

Tổ Yến cũng vì sự đổi đột ngột của lớp trưởng mà buồn bã, cô bé cũng dám tiếp xúc quá nhiều với mặt Mễ Tiểu Bối và Lục Kình.

 

Hai năm ở trường, Tổ Yến luôn rõ vị trí của . Cô bé sợ nhất khác là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ngoại trừ những hành động nhỏ trong giờ học, Tổ Yến bao giờ chủ động tìm Giang Hạc Văn.

 

“Hôm nay chúng gì?” Thấy đông đủ, Mễ Tiểu Bối lên tiếng hỏi .

 

“Tiếp tục chủ đề hôm qua .” Giang Hạc Văn phát bánh mì bữa sáng cho , dáng lấy giấy bút chuẩn ghi chép. “Lần lượt ý kiến của nhé.”

 

Lục Kình là đầu tiên lên tiếng: “Cậu giống hệt chủ nhiệm lớp.”

 

Giang Hạc Văn vờ như thấy, về phía Mễ Tiểu Bối, hiệu cô .

 

Lớp phó học tập Mễ Tiểu Bối lập tức bắt sóng của Giang Hạc Văn. Mỗi trong các tiết học mở, Mễ Tiểu Bối hoặc Giang Hạc Văn đều là giáo viên chỉ định phát biểu đầu tiên, họ trách nhiệm khuấy động khí, tạo một khởi đầu cho lớp học.

 

Bây giờ cũng , cô bé Mễ Tiểu Bối xinh và giỏi giang hắng giọng, nghiêm túc : “Xung quanh Tịch Dung nhiều ‘vệ sĩ’, nếu gì bất ngờ, chúng thể tiếp cận .”

 

Mở đầu như phượng hoàng, câu đầu tiên của Mễ Tiểu Bối dùng một phép so sánh khéo léo.

 

“Hơn nữa, con tang thi nam cao lớn bên cạnh cô trông khó nhằn, e rằng ngay cả , Giang Hạc Văn, cũng là đối thủ của .”

 

Lớp phó học tập dù trong thoáng kinh hoàng cũng thể phát hiện điểm mấu chốt.

 

“Bản Tịch Dung cũng nguy hiểm. đề nghị, khi kết quả nghiên cứu về dãy , chúng nên mạo hiểm tìm cô nữa.”

 

Phần kết luận đưa ý kiến cụ thể và khả thi.

 

Có thể , đó là một bài phát biểu xuất sắc.

 

“Tớ đồng ý!” Lục Kình giơ tay theo.

 

“Đồng ý cái gì?” Tổ Yến vẫn tỉnh ngủ hẳn.

 

“Đồng ý tìm cô .”

 

Giang Hạc Văn ghi chép lời của Mễ Tiểu Bối, lắc đầu: “Chúng chỉ bảy ngày, hôm nay là ngày thứ ba , sớm muộn gì cũng tìm cô thôi.”

 

“Đã là ngày thứ ba ?” Mấy sững sờ, thời gian trôi nhanh thế từ bao giờ.

 

“Ngày đầu tiên chúng đến đây ngoài việc gặp tiến sĩ Mộ thì chẳng gì cả, ngày thứ hai gặp Tịch Dung, hôm nay là ngày thứ ba.” Giang Hạc Văn bản ghi chép giấy, đó bổ sung cho lời của Mễ Tiểu Bối.

 

“Con tang thi cạnh Tịch Dung hôm qua, hẳn là tang thi vương của thành phố Z.”

Loading...