Tận Thế Giảm Cân Thật Nhẹ Nhàng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-07 14:28:13
Lượt xem: 27

 

Phòng học buổi sáng sớm lúc nào cũng ồn ào, nhất là giờ thu bài tập.

 

Sáng nay, lớp 2/4 cũng ngoại lệ.

 

“Tổ Yến, bài tập của ?” Cô bé buộc tóc đuôi ngựa cao cạnh bàn, tay ôm một chồng vở. Với gương mặt trông dáng cán bộ lớp, cô bạn lớp phó học tập Mễ Tiểu Bối lắc lắc b.í.m tóc đuôi ngựa, đập chồng vở xuống bàn một cái "rầm".

 

Cô bé cao giọng giục, “Nhanh lên, tớ còn nộp cho cô giáo.”

 

Cô bé chằm chằm khẽ co rúm . So với cô bạn lớp phó học tập lanh lợi, xinh xắn, đứa trẻ trông như một quả bóng tròn, trắng nõn nà co ro trong góc, khuôn mặt nhỏ nhắn béo đến mức mắt cũng mở .

 

“Tớ, tớ...” Quả bóng nhỏ khẽ động đậy, một lúc lâu mới đáng thương ngẩng đầu lên, “Tớ quên mang .”

 

“Cậu quên mang ?” Mễ Tiểu Bối trừng mắt, tỏ vẻ vui, “Sao nào cũng quên mang thế, sẽ ảnh hưởng đến việc bình bầu lớp xuất sắc của chúng đấy. Tuần cờ thi đua luân lưu nữa thì chính là kéo cả lớp xuống!”

 

Cô bé hậm hực bỏ , b.í.m tóc đuôi ngựa buộc cao vung lên một vòng cung trong trung, góc khăn quàng đỏ cũng khẽ bay lên.

 

Tổ Yến cảm thấy tủi , cô bé nhích góc thêm một chút.

 

Bố bận rộn công việc nên cô bé chỉ thể tự soạn cặp sách. Tổ Yến học sớm, mới chỉ học lớp hai, khó tránh khỏi việc để quên đồ. Vì tật mà hầu như ngày nào cô cũng trừ điểm và bài tập bù.

 

Cô bé cũng cố ý quên mang.

 

Mễ Tiểu Bối ôm chồng vở bài tập khỏi lớp, gặp Giang Hạc Văn tới.

 

Giang Hạc Văn là lớp trưởng lớp 2/4, cánh tay đeo băng đỏ hai vạch, đó là dấu hiệu của liên đội trưởng. Cái tên Giang Hạc Văn là do bố , một vị giáo sư đại học, đặt cho. “Hạc minh vu cửu cao, thanh văn vu thiên” (Hạc kêu nơi đầm sâu, tiếng vọng đến trời xanh), đây là một câu trong Kinh Thi, trích để đặt tên cho .

 

Giang Hạc Văn cũng phụ cái tên , yêu mến ở trường tiểu học.

 

Ở trường tiểu học, chọn lớp trưởng luôn là trai nhất, học giỏi nhất và thể thao cũng xuất sắc nhất. Họ như những ngôi bẩm sinh, dù còn nhỏ tuổi thể khiến bạn bè và thầy cô yêu quý.

 

“Cậu thế?” Giang Hạc Văn thấy Mễ Tiểu Bối sa sầm mặt, trông hùng hổ, tay ôm vở bài tập, trong lòng đoán bảy, tám phần.

 

“Có bạn nào nộp bài ?”

 

!” Mễ Tiểu Bối càng thêm tức giận, “Lại là Tổ Yến. Lớp trưởng, quản , cứ thế lớp cờ thi đua luân lưu mất.”

 

“Cậu đừng giận, cứ mang vở đến văn phòng , lát nữa tớ sẽ bảo Tổ Yến nộp bài tập lên.” Giang Hạc Văn trấn an Mễ Tiểu Bối xong, liền lớp.

 

Từ khi lớp trưởng, để ý đến cô bạn tên Tổ Yến.

 

Tổ Yến còn nhỏ, đường tụt , tập thể d.ụ.c thì , bài tập thì quên mang, tổng vệ sinh cũng chỉ ngây . Trải qua hai năm học, sắp lên lớp ba mà Tổ Yến trông vẫn như một em bé mẫu giáo.

 

Vì chân tay vụng về nên cô bé luôn bạn bè bắt nạt, cô giáo chủ nhiệm đặc biệt dặn dò Giang Hạc Văn, bảo ngày thường chiếu cố Tổ Yến nhiều hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-the-giam-can-that-nhe-nhang/chuong-1.html.]

 

Tổ Yến học sớm, nhỏ hơn các bạn, nhiều việc , cần lớp trưởng để mắt tới.

 

Suy cho cùng, các bạn khác đều chơi với Tổ Yến.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Cô bạn Tổ Yến tròn trịa hơn những đứa trẻ khác một chút, luôn các bạn nam, bạn nữ thích trêu chọc, thậm chí còn gọi thẳng mặt cô bé là đồ béo.

 

Giang Hạc Văn thì thấy Tổ Yến mũm mĩm đáng yêu, nhưng cũng thể giảm bớt tình trạng cô bé xa lánh. Cậu chỉ thể cố gắng giao tiếp với Tổ Yến nhiều hơn trong khả năng của . Hai năm trôi qua, trở thành tiếp xúc nhiều nhất với Tổ Yến trong lớp.

 

“Tổ Yến.” Giang Hạc Văn quá quen với việc ở cạnh Tổ Yến, kiên nhẫn, hạ giọng , “Cậu…”

 

Mới một chữ, mặt đất đột nhiên rung chuyển ầm ầm.

 

Tổ Yến mang bài tập, vốn sợ khi thấy lớp trưởng đến, cơn rung chuyển đột ngột trực tiếp dọa cô bé nhảy dựng lên khỏi ghế.

 

Cảm giác rung lắc ngày càng mạnh, đèn trần nhà cũng bắt đầu lắc lư.

 

Lớp 2/4 trở nên hỗn loạn, bọn trẻ la hét thất thanh, cô giáo chủ nhiệm vội vàng chạy , đẩy toang cửa , “Các em đừng hoảng, còn nhớ buổi diễn tập động đất tháng , mau chạy sân thể dục!”

 

Lời của cô giáo chủ nhiệm xác nhận động đất đến. Đây là diễn tập, tự nhiên thể xếp hàng trật tự ngoài , cửa lớp chen chúc đến nghẹt cứng.

 

Lớp 2/4 ở trong cùng, phía còn ba lớp học khác chắn hết hành lang, trong chốc lát ai di chuyển .

 

Giang Hạc Văn ngay lập tức kéo cô bé mũm mĩm chạy ngoài. Chỗ của Tổ Yến ở trong góc, vốn xa cửa, lúc trở thành cuối cùng tầng.

 

Biên độ rung lắc ngày càng lớn. Đa bọn trẻ đều đầu gặp động đất, hoảng loạn la hét, đủ phản ứng.

 

Tổ Yến khác xô đẩy, “bịch” một tiếng ngã sõng soài mặt đất. Giang Hạc Văn đầu thấy Tổ Yến trông như sắp .

 

Cô bé đất dậy nổi, đầu gối đau quá, nghĩ đến những bộ phim tuyên truyền về c.h.ế.t trong động đất, cô bé kìm òa lên.

 

“Mẹ ơi…” Cô bé mập mạp thút thít, run lên bần bật, “Con sẽ gặp nữa.”

 

Dòng phía vẫn sơ tán hết, tuy rung chấn quá dữ dội nhưng xu hướng tăng lên, cứ thế ai cuối cùng sẽ .

 

Giang Hạc Văn vội vàng kéo cô bé đất, nắm tay cô bé ngược , “Đừng , đừng .”

 

Cậu đám đông chen chúc nhúc nhích, nhớ phương pháp cô giáo dạy, ngoài sân thể d.ụ.c còn thể trốn gầm bàn.

 

Là một lớp trưởng trách nhiệm, Giang Hạc Văn quyết đoán đưa Tổ Yến trở phòng học, nhét cô bé và cả gầm bục giảng – nơi đó gian lớn, thể chứa hai đứa trẻ lớp hai.

 

Tổ Yến vẫn còn , nức nở như một chú thỏ con mập mạp, trông thật đáng thương.

 

 

Loading...