Nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong, Cố Hoài khẽ chỉnh  chiếc áo khoác  xộc xệch và cà vạt của , vẻ mặt căng thẳng.
Trợ lý  phía ,  đầu tiên thấy Cố Hoài như .
Cánh cửa mở .
  mở cửa    là Giang Nhiễm.
Chẳng lẽ…  đến nhầm địa chỉ?
Cố Hoài nhíu mày.
Còn  kịp lên tiếng,  con gái mặc áo trắng  bên trong  lên tiếng :
“   là ai—tên chồng cũ khốn nạn của Tiểu Nhiễm.”
“Đừng hỏi nữa, lúc sinh thời Tiểu Nhiễm từng sống ở đây.”
Một tia giận dữ lướt qua mắt Cố Hoài,   định mở miệng thì ánh mắt chợt  thấy chiếc hộp gỗ đàn hương trong tay cô gái .
Một nỗi sợ hãi to lớn ập đến khiến  gần như nghẹt thở.
Sắc mặt  lập tức tái nhợt, môi run run hỏi dò:
“Cái đó… là gì?”
Ánh mắt  khóa chặt  chiếc hộp nhỏ .
Nhìn vẻ mặt trắng bệch của  lúc , ánh mắt Hứa Ý ánh lên một tia thỏa mãn, lạnh lùng  khẩy:
“Anh chẳng  đoán   ?”
“Đây là… Giang Nhiễm đấy.”
—Tiểu Nhiễm, em thấy ?
—Anh  đang đau khổ đấy.
Trà Đá Dịch Quán
— mà, chắc em chẳng còn quan tâm nữa . Kiếp , đừng cứu   nữa, hãy sống cho chính .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tan-tat-nguoc-tam/chuong-21-giang-nhiem-anh-dua-em-ve-nha-duoc-khong.html.]
Cố Hoài gần như   vững, ngón tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm chạm khắc hoa văn  cửa, các đốt ngón tay trắng bệch.
“Không…  thể nào…”
Hứa Ý nhướng mày:
“Sao   thể?”
“Anh chẳng   bệnh tình của cô   ? Lẽ  cô  còn  thể sống thêm một thời gian, nhưng  khi  sẩy thai, sức khỏe của cô  yếu hơn, nên mất sớm hơn dự đoán của bác sĩ.”
Cố Hoài như phát điên, gào lên,   đánh mất phong thái vốn :
“Không thể nào! Cô lừa ! Giang Nhiễm chắc chắn chỉ đang giận  thôi!”
“Giang Nhiễm, là  sai ! Em đừng hù    ?!”
Hứa Ý  nhạt, như  đoán   phản ứng của , lấy từ một bên  tờ giấy chứng tử.
Tay Cố Hoài run rẩy đến mức suýt  cầm nổi tờ giấy mỏng manh.
Khi  rõ những dòng chữ  đó,  siết chặt tờ giấy chứng tử,  thể vẫn cứng đờ, lặng lẽ nhận lấy chiếc hộp gỗ trong tay Hứa Ý:
“Giang Nhiễm…  đưa em về nhà,  ?”
Hứa Ý  ngăn cản, chỉ đưa cho  một tờ giấy— đó là địa chỉ mà Giang Nhiễm  để  từ .
Cô   sớm sắp xếp xong  thứ cho …
Nghĩ đến đây, mắt Hứa Ý cũng đỏ hoe:
“Cô  …  đến bên… đứa con đó.”
Cố Hoài mắt đỏ hoe,  chằm chằm  nét chữ quen thuộc  tờ giấy.
Anh nâng niu ôm chiếc hộp gỗ rời .
Chỉ là—bước chân  vô cùng chậm chạp, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng  thể   ngã gục.
- Trà Đá Dịch Quán -