Tẫn Nhiên - C7
Cập nhật lúc: 2024-03-30 10:51:30
Lượt xem: 64
Lúc tôi đến thì anh đang sửa sang lại vườn cây cảnh ở một trong những tòa tứ hợp viện đó, trên chiếc thang bắc lên cao có vài người đang cẩn thận cắt tỉa cây tùng la hán trị giá cả triệu tệ và cây tùng đen Nhật Bản đẹp đẽ.
Mà Phó Lôi mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh, đầu đội mũ rơm, chân đeo giày vải màu đen đang cầm chiếc cào gỗ cẩn thận xới đất cho đám hạt giống cây tùng ở xung quanh.
Rêu xanh ở trong vườn ấm ướt mà tươi tốt, mặt trời chiếu xuống khiến đám hạt giống rực lên màu vàng óng sáng bừng, được xới đất đúng hàng thẳng lối, có đường kẻ rõ ràng.
Phó Lôi bốn mươi tuổi, hiện tại đang say mê với nghệ thuật làm vườn không có cách nào kiềm chế.
Bình thường muốn làm vườn tạo cảnh thì phải mất tầm hai năm mới có thể xây dựng được một khu nhà vườn tinh xảo đẹp đẽ hệt như mấy khu nhà vườn Tô Châu.
Vì vậy Phó Lôi liền mở một công ty chuyên về lĩnh vực làm vườn nhà, có một đội ngũ chuyện nghiệp với những suy nghĩ độc đáo sáng tạo.
Sân vườn cổ kính, hòn non bộ làm bằng đá hiếm, cầu nhỏ vắt qua suối nước, một hồ toàn cá koi bơi qua bơi lại, không trung đầy ắp những mảng sương mù bồng bềnh.
Tòa tứ hợp viện này tên là "Chốn đào nguyên", là một khu nhà rất lớn, không chỉ có Trai Vân Hương mà còn có cả Vịnh Viên, Đình Khoái Tai,...
Đầy các loại tùng quý phi, tùng la hán, tùng đen trăm năm tuổi, mơ Arrmenia, mơ mai, phong Nhật Bản,....Đặt mình ở nơi đây có thể khiến người ta cảm thấy bản thân mình đã thật sự rơi vào giấc mơ chốn đào nguyên nơi trần thế.
Bên tai là tiếng nước chảy róc rách, là tiếng chim hót hoa nở.
Ở nơi góc tường gạch trắng ngói đen có viết một bài thơ của danh gia, được đóng khung treo lên hành lang---
Nhàn rỗi bước tới chốn đào nguyên, đường hoa nở sen vươn mình khoe sắc.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Ngoái đầu ngắm cảnh, lá phong bay múa.
Sớm tối, sớm tối, vài lần độ xuân thu tươi đẹp.
....
Người biết giám định và thưởng thức cái đẹp hơn Phó Lôi thì không có nhiều tiền bằng anh.
Nhưng người nhiều tiền hơn anh thì lại chẳng có mắt nhìn và thẩm mỹ của anh ấy.
Ở thời đại mà internet đã xâm chiếm đời sống con người như ngày nay, đội ngũ chế tạo vườn tược của anh chỉ cần tiện tay quay một video ngắn rồi đăng lên mạng xã hội thôi cũng có thể viral tới tận nước ngoài.
Chỉ riêng một cây tùng, một tảng đá cũng đã trị giá hàng triệu tới chục triệu tệ, để xây dựng được một sân vườn thế này thì có là phú hào cũng phải chia năm bảy loại.
Người có thể mượn cơ hội này để kết thân với Phó Lôi đều không phải là người bình thường.
Hoặc người có thể để Phó Lôi dùng cơ hội này rồi lân la kết thân lại càng không phải người bình thường.
Mấy năm nay có thể nói Phó Lôi đã thành công đến độ hô mưa gọi gió.
Ai chưa nhìn thấy anh ấy bao giờ chắc chắn sẽ không ngờ được người đàn ông đeo giày vải màu đen, mặc sơ mi vải lanh, cằm để râu xanh, tóc cột sau đầu, cả người tản ra khí chất văn nghệ như vậy lại là ông trùm giấu mặt của Kim Triêu.
Phó Lôi không chỉ có khí chất, anh ấy còn có một đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt hai mí, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Mặt của anh là một khuôn mặt lập thể tiêu chuẩn, dung mạo đoan chính, hơn nữa còn là một người rất sạch sẽ.
Ít nhất thì nhìn qua là như thế.
Nhìn thấy tôi tới anh bỏ cào gỗ xuống ngay, cởi bao tay ra rồi cười tủm tỉm đi tới trước mắt tôi: "Tiểu Yên tới đúng lúc lắm, ngắm thử cây tùng đen anh mới dời tới xem, tinh phẩm vận chuyển từ Nhật bản về."
Cây tùng này giống như bảo bối quý giá nào đó vậy, được rất nhiều người vây quanh cắt tỉa, cao to khổng lồ, hình dạng tinh xảo, cành tùng vươn dài tựa như những đám mây bay bổng.
Tôi không nén nổi cảm thán: "Đẹp thật đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tan-nhien/c7.html.]
Phó Lôi đứng bên cạnh tôi, anh cao hơn tôi nửa cái đầu, giọng nói ẩn chứa niềm vui sướng: "Lúc nhìn thấy nó ở triển lãm vườn cảnh quốc tế Shizuoka anh đã nghĩ ngay, cây tùng đẹp như vậy nếu anh bỏ lỡ thì sẽ là tiếc nuối cả đời."
Nhắc đến cây tùng yêu thích anh ấy liền dõng dạc nói tiếp: "Nhìn thấy vị thầy mặc đồ đen kia không? Ông ta tên là Lý Ngôn Hàng, là bậc thầy về xử lý tùng đen. Vốn là anh định tự leo lên đó cắt tỉa nhưng lại sợ tay nghề không tốt phá hỏng vẻ đẹp của nó, cho nên anh tìm ông ta tới làm, coi như là kết thêm bạn bè, đợi lát nữa anh giới thiệu ông ta cho em quen biết."
Tôi cười lắc đầu: "Em biết ông ta làm gì chứ, sau này cũng đâu có cơ hội tiếp xúc."
"Cũng chưa chắc."
Phó Lôi quay đầu nhìn tôi với ánh mắt mang đầy ý cười, giọng nói anh dịu dàng: "Tiểu Yên, không phải em đã học chuyên ngành nghệ thuật và thiết kế ở đại học sao? Sau này tới công ty vườn cảnh quản lý giúp anh đi, học tập thêm chút tay nghề với thầy, với cái đầu thông minh và năng lực của em thì tương lai nhất định sẽ có thành tựu rất cao."
Đây không phải là lần đầu anh ấy có ý tưởng như vậy, nhưng nói bóng nói gió mấy lần đều bị tôi cự tuyệt:
"Thôi bỏ đi anh Lôi, em không có duyên với nghề này, với lại em cũng không muốn rời khỏi Kim Triêu."
Hiếm thấy Phó Lôi lại yên lặng không nói gì.
Anh ấy không ép tôi, cũng sẽ không bắt buộc tôi làm gì.
Bởi vì anh ấy biết đã từng có một thời gian tôi mắc bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng.
Đến bây giờ trên cổ tay của tôi vẫn còn vết sẹo do năm đó c.ắ.t c.ổ tay tự sát.
Tuy đã là chuyện của rất nhiều năm trước nhưng lời dặn hồi ấy bác sĩ nói anh cũng từng nghe qua.
Khi đó bác sĩ tâm lý nói với Chu Tẫn: "Phải thật kiên nhẫn với cô ấy, phải dỗ dành thuận theo cô ấy như trẻ con ấy, cô ấy muốn làm gì thì cứ để cô ấy làm cái đó, chỉ cần là chuyện khiến cô ấy có hứng thú thì phải làm thật nhiều, nếu cô ấy nhìn thấy hoa sẽ thấy vui vẻ, vậy thì mỗi ngày tặng cho cô ấy một bó hoa..."
Sau này tên ngốc Chu Tẫn kia đã thật sự trồng một vườn hoa hồng rực rỡ dưới chung cư tôi ở.
Không đúng, tôi nói đó là nguyệt quý nhưng anh không chịu thừa nhận, một mức chắn chắn đó là hoa hồng.
....
Tầm mắt của Phó Lôi rơi vào cây tùng đen cao vút kia, lúc sau mới nói một câu: "A Tẫn sẽ không về nữa."
"Em biết."
Tôi cũng bắt chước anh ấy nhìn vào cây tùng đen kia, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn: "Nhưng em cứ nghĩ mãi, lỡ như một ngày nào đó xuất hiện kỳ tích, anh ấy về rồi thì làm sao bây giờ? Cửa lớn của Kim Triêu giờ đã không phải là cửa vào của Kim Cương ngày đó nữa, vậy phải làm sao đây, em không thể để anh ấy không tìm thấy đường về nhà được."
"Tiểu Yên..."
Ánh mắt Phó Lôi nhìn tôi hẳn là tràn đầy đồng tình và thương hại, dường như anh ấy muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi lại chẳng muốn nghe anh ấy tiếp tục nói mấy thứ vô dụng đó nữa, cười nói với anh: "Anh Lôi, anh gọi em tới đây chỉ để em ngắm cây tùng này thôi à?"
"Tất nhiên không phải."
Phó Lôi cười vang: "Chiều nay ở trung tâm triển lãm Tử Vi có một buổi đấu giá, cơm nước xong em đi với anh."
"Hả? Chị Diêu đâu?"
"Chị em đi tập thể hình, một đống tuổi rồi tự nhiên lại nghiêm khắc với bản thân, cả ngày than thở mình lại béo, lại lên cân. Dạo này cứ hai ba ngày lại chạy tới phòng tập rèn luyện cơ."
"Sao anh không nói sớm, hôm nay em ăn mặc không được nghiêm túc."
"Ha ha, không sao, lát nữa anh cũng không thay quần áo, ăn xong mình lượn một vòng rồi về cũng được."
Phó Lôi không thèm chú ý chuyện vặt vãnh như vậy khiến tôi cũng mím môi cười rộ lên. Tôi chỉ mặc áo khoác trắng, tóc buộc đuôi ngựa rất cao, anh ấy cũng chỉ mặc áo sơ mi trắng, buộc một đuôi ngựa hơi thấp, cứ thế hai chúng tôi cùng nhau đi luôn.
Nếu mất mặt thì phải cùng mất mặt.