Tân Di - 3.7
Cập nhật lúc: 2024-08-22 18:33:31
Lượt xem: 279
Trên đầu đổ mồ hôi, tay tôi bị đỏ lên hết, nhưng cánh cửa vẫn không di chuyển.
Khoảng 1, 2 giây, người rắn đã xuất hiện phía sau tôi.
Cái đuôi dày quấn chặt lấy tôi, tôi ngửi thấy mùi c.h.ế.t chóc.
Trong cơn hoảng loạn, tôi hét lên: “Bảo bảo, có gì từ từ nói.”
Người rắn ngây người một lát, có chút lạ lùng nhìn tôi.
“Anh gọi tôi là gì?”
Làm sao tôi biết tôi gọi nó là gì, đầu óc tôi lúc này không tỉnh táo lắm.
Mặt tôi tái xanh, không nói gì.
Người rắn đột nhiền toe toét cười.
“Thực ra, tôi rất thích anh, đối với tôi rất tốt, ân cần, dịu dàng, kiên nhẫn, cảm xúc ổn định,......”
Tôi gật đầu: “Vì vậy em đừng ăn tôi có được không?”
“Không được.” Nó có chút phiền não, quấn quanh tôi một vòng: “Tôi thích anh như vậy, tất nhiên anh sẽ luôn ở bên cạnh tôi, đợi khi tôi ăn anh, quãng đời còn lại chúng ta sẽ không xa nhau.”
Mặt nó kê sát mặt tôi, còn xoa mặt tôi một cách trìu mến.
Tôi nổi da gà ngay lập tức.
“Anh yêu à, trông anh rất tuyệt, làm khẩu phần ăn, tôi rất hài lòng.”
Sau khi nói lời đó, nó giật mạnh.
Tôi nghe thấy tiếng xương sườn của tôi bị gãy.
Người rắn mở cái miệng to đầy m.á.u căn vào đầu tôi.
Nó sẽ ăn sống tôi.
Nhưng tôi không thể làm gì khác, chỉ có thể để nó xâu xé.
Trong chốc lát, đầu của tôi đã ở trong miệng nó.
Tôi không thấy gì, chỉ có thể ngửi thấy mùi nước bọt, tôi bắt đầu cảm thấy thiếu oxi, hô hấp có chút khó khăn.
Trong lúc hoảng sợ, tôi nghe thấy tiếng của Tân Di:
“Huyền vũ đại đế tại nhãn tiền, thần quy miếu, quỷ quy phần, yêu ma quỷ quái quy sơn lâm, huyền vũ chân quân cấp cấp như luật lệnh.”
Người rắn nuốt chửng nửa người tôi, toàn thân tôi run lên, thân thể lắc lư diên cuồng, một tiếng rít sắt nhọn phát ra từ trong miệng.
Đuôi rắn của nó đập tường, tôi bị nó nhổ ra lăn ra xa.
Tôi lau chất nhầy ra khỏi mắt, sau đó bò vào trong góc.
Qua cửa sổ phía sau lưng, tôi nhìn thấy Tân Di đang đứng giữa sân, cầm một cây kiếm gỗ lẩm bẩm gì đó.
Ánh sáng vàng bùng lên từ mũi kiếm, sau đó lan rộn và bao trùm toàn bộ ngôi trường.
Khoảnh khắc thân rắn chạm vào ánh sáng vàng đó, miệng phát ra một tiếng đau đớn.
Nó cố gắng thoát khỏi cửa sổ, thậm chí còn không nhìn tôi, lao về phía Tân Di.
Tôi ngã gục xuống đất, hơi thở nặng nề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tan-di/3-7.html.]
Khắp nơi trên người tôi đau nhức kinh khủng.
Có lẽ có không ít xương đã bị gãy.
Niềm vui sống sót sau tai họa vẫn chưa đến với tôi, tôi liền nghe thấy một tiếng động lớn.
Tôi sửng sốt, đứng dậy nhìn ra cửa sổ.
Một con rắn khổng lồ vung đuôi điên cuồng trên sân chơi vắng tanh, so với thân thể của Tân Di thì cô ấy cực kỳ nhỏ bé.
Cô ấy bị đánh bay ra xa, sắc mặt càng lúc càng khó nhìn, nhưng vẫn lao về phía trước với cây kiếm gỗ, chiến đấu với người rắn khổng lồ.
Nhìn thế nào cũng cảm giác đánh không lại.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Tôi đã rất sợ hãi.
Tân Di đại sư không thể đánh bại nó, vậy thì hôm nay tôi và cô ấy đầu sẽ c.h.ế.t trong bụng rắn.
Tôi đang nằm trên bệ cửa sổ, trong tâm cầu nguyện cho Tân Di.
Nhưng mà, lời cầu nguyện của tôi dương như không có tác dụng.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Tân Di đã bị ném xuống đất, mắt người rắn biến thành màu đỏ, răng nanh sáng, nó lao nhanh về phía trước, trước khi Tân Di đứng dậy, nó dùng đuôi cuốn cô ấy lại.
Tiêu rồi tiêu rồi tiểu rồi.
Tân Di sắp bị ăn thịt.
Người rắn lần này không do dự, mở miệng sắp nuốt rồi.
Nỗi tuyệt vọng dâng trào, cả người đứng còn không được chứ đừng nói chạy, chỉ có thể nằm trên thành cửa sổ chờ chết.
Nó nuốt rất nhanh, không quá 2 phút, khi tôi ngẩng đầu nhìn lần nữa, người rắn đã nâng phần thân trên của nó lên nhìn tôi chằm chằm.
Trên bụng có một khối phình ra hình người, đó là Tân Di bị nuốt chưởng.
Dưới sự sợ hãi tột độ, tôi thậm chí không thể nói được gì.
Người rắn lắc lư cơ thể tiến về phía tôi.
Tôi nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Trăng tròn vẫn còn cao.
Tôi vừa ngắm trăng vừa nằm chờ chết.
Chờ và đợi, chờ và đợi, tôi nghe thấy âm thanh thê thảm của người rắn.
Tôi sửng sốt một chút, xoay người nhìn.
Chỉ thấy người rắn rơi xuống đất, không ngừng lăn lộn, liên tục la hét.
Và cái bụng của nó không ngừng quằn quại, hình có thứ gì đó sắp trào ra khỏi bụng nó.
Mắt tôi mở to, không nhị được hét lên: “Tân Di đại sư!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng xì.
Bụng của người rắn bị thủng một lỗ đầy m.á.u trên bụng, Tân Di bước ra khỏi đó với tâm trạng bối rối.
“Nghẹt c.h.ế.t lão nương rồi!”
Tôi kích động đến mức bò ra khỏi lớp: “Tân Di đại sư! Cô vẫn chưa chết.”